Trì Tảo Tảo vẫn đứng ở cổng thôn, chờ Diệp Khuyết xem anh có trở về hay không.
Nếu như anh không trở lại, vậy sau này cô cũng không trở về nữa.
Anh cho rằng, không có anh, Trì Tảo Tảo cô liền sống không nổi sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, bản thân vẫn rất khó chịu.
Tình cảm rất nhiều năm như vậy, anh nói bỏ cô lại liền bỏ lại sao?
Trong lòng cô thật oan ức, mắt thấy bóng anh còn không xuất hiện, lòng đều tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, mắt sáng lên, Trì Tảo Tảo nhìn thấy cái gì?
Một chiếc xe việt dã phiên bản sang trọng, đang xóc nảy chạy đến đây.
Cô không thể tin được xoa xoa con mắt, xuyên qua kính chắn gió phía trước, cô nhìn thấy trong xe trên chỗ ngồi kế tài xế, vậy mà là...
Là cái... Người vô lý kia?
Tâm trạng, lập tức vọt cao tới cực điểm, khuôn mặt nhỏ bé, không nhịn được cười lên.
Quả thực như Cừu Tử Mặc nói, anh trở về, hơn nữa, còn để cho Vân Phi lái xe tới đón cô.
Cô hít sâu, khoảnh khắc bọn họ nhanh chóng chạy lại gần mình đó, điều chỉnh tốt tâm trạng.
Lúc xe dừng ở trước mặt cô, cô cười khanh khách chào hỏi anh, "Em tưởng anh đã thật sự rời đi, liền không trở lại."
Ai biết, người ngồi trong xe, căn bản không để ý tới cô.
Chỉ có Vân Phi xuống xe, vòng qua thân xe, đứng trước mặt Trì Tảo Tảo nói, "Tiểu thư, làm cô bị khổ rồi, lên xe đi!"
Trì Tảo Tảo gật gù, ra hiệu Vân Phi và Cừu Tử Mặc cùng nhau khuân đồ lên xe.
Vân Phi rất tò mò, vừa chuyển vừa hỏi, "Các người dùng tiền mua à? Những thứ này đều là thứ tốt."
Trì Tảo Tảo mở cửa xe, ngồi vào chỗ phía sau, "Không tốn một đồng."
Vân Phi không tin, nhìn về phía Trì Tảo Tảo, "Lẽ nào là các thôn dân tặng?"
Trì Tảo Tảo nhìn người nào đó ngồi ở chỗ phụ lái, anh mặt lạnh không để ý tới cô, cô liền nói: "Không phải, là tôi dùng khuôn mặt người đổi lấy."
Chuyển đồ xong, Vân Phi ngồi lên xe nổ máy động cơ, xe quay đầu, lái đi.
"Khuôn mặt người? Của tiểu thư? Hay mặt ai?"
Trì Tảo Tảo quái gở, "Chỗ chúng ta, mặt ai đẹp thì dùng mặt người đó thôi!"
Xuyên qua kính chiếu hậu trên đầu, ánh mắt Vân Phi, rơi vào trên người Cừu Tử Mặc ngồi cạnh Trì Tảo Tảo, mắt trầm trầm, tiện đà tiếp tục tiếp lời Trì Tảo Tảo.
"Theo tôi thấy, mấy người trên xe chúng ta, muốn nói mặt đẹp đẽ, không phải tổng giám đốc thì không còn ai khác."
Vân Phi không sợ chết quay đầu nhìn Diệp Khuyết, hỏi anh "Tổng giám đốc, anh là chán nản đến mức nào? Còn dùng khuôn mặt đi đổi những thứ đó?"
Diệp Khuyết mắt lạnh đảo qua anh, "Muốn chết đúng không?"
Trì Tảo Tảo ngu ngốc, tướng tài đắc lực bên cạnh Diệp Khuyết anh cũng ngu ngốc theo sao?
Dám cọ rửa ông chủ, Diệp Khuyết vô tình buông lời, "Cậu không có thưởng cuối năm nay."
"A?" Vân Phi thật oan uổng, lại không dám nhiều lời nữa, không thể làm gì khác hơn là câm miệng, ngoan ngoãn lái xe của anh.
Trì Tảo Tảo ở phía sau không dối gạt, "Vân đại ca, không có chuyện gì, em cho anh thưởng cuối năm, dùng khuôn mặt đổi lấy những thứ đó, em cho anh hai khối thịt khô, anh cầm về nhà ăn tết."
"Khụ khụ..." Vân Phi cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn Tổng tài đại nhân bên cạnh, thấy anh vẫn trầm mặt như cũ, mắt điếc tai ngơ với Trì Tảo Tảo, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù cho mạng anh lớn hơn nữa, cũng không dám dùng khuôn mặt của tổng giám đốc đi đổi lấy đồ vật, vậy không phải tìm đường chết sao?
Đi theo bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm, Vân Phi vẫn tự mình biết mình.
Anh không tiếp tục nói nữa, trong xe liền lặng im.
Người lên tiếng trước lại là Trì Tảo Tảo, cô nhìn Cừu Tử Mặc bên cạnh, có chút kinh ngạc, "Này, sao anh cũng lên xe với chúng tôi? Anh không trở về chăm dê của anh sao?"
Cừu Tử Mặc cười cười, "Dê tôi đều bán cho chồng cô, cả bản thân của tôi cũng vậy, đều bán cho anh ta rồi."
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
12 chương
56 chương
62 chương
15 chương