Cuộc họp giải quyết sự việc lần này kéo dài liên tục từ 3 giờ chiều đến 7 giờ tối, những tiêu đề của bài đăng leo thẳng lên top đầu hot search theo đúng như hướng dự kiến. Mấy bài viết nhằm bôi đen đã tụt dần khỏi hot search. Người đại diện hỏi Giản Hàng: “Hai hot search liên quan đến Tề tổng và Chung tổng, có thể giảm độ hot được rồi chứ?” Không đợi Giản Hàng trả lời, Tề Chính Sâm đã cướp lời trước: “Hoàn toàn có thể. ” Những người khác: “….” Chung Nghiên Nguyệt khống chế ánh mắt để không nhìn anh, gõ hai dòng chữ trên điện thoại di động, nhưng chưa gửi đi lại xóa toàn bộ. Trong tay phó tổng Ngô có một xấp tư liệu, Tề Chính Sâm lại cầm lấy làm quạt. Nhờ vào Giản Hàng, bài đăng đó leo thẳng lên hot search, người đến hóng chuyện bát quái của anh và CNN không ngớt, ngay cả bố mẹ anh cũng hỏi vòng vo, rằng có phải đã lên chức bố rồi không, sao bỗng nhiên lại có ý thức trách nhiệm như vậy. Sau khi Giản Hàng cân nhắc, liền nói với người đại diện: “Từ từ hạ nhiệt đi, trong vòng hai giờ gỡ khỏi hot search.” Người đại diện cũng có ý này, cô ấy lập tức đi sắp xếp. Nhiệm vụ của Giản Hàng đã hoàn thành, việc tiếp theo giao cho quản lý cùng đội ngũ bộ phận quan hệ công chúng của Lạc Mông, bọn họ xử lý chuyên nghiệp hơn, biết làm thế nào để kết thúc chuyện này. Bận rộn cho đến bây giờ, tất cả mọi người còn chưa được ăn cơm. Mối nguy đến từ ý kiến trái chiều của dư luận cuối cùng cũng qua đi, phó tổng Ngô nhẹ nhõm, “Không thể không ăn cơm được, mọi người muốn ăn gì? Tôi gọi cho nhà ăn mang lên đây.” Lâm Kiêu đã sớm thấy đói, bụng kêu ùng ục, cậu ta không có ý định ở lại phòng họp cùng các sếp ăn cơm, ở trước mặt các cấp trên phải giữ kẽ, quá mệt mỏi. Tiếp theo cũng không có chuyện gì, cậu ta tìm cớ trốn về bộ phận số Bốn, cùng Chu Nghĩa ăn mì tôm, lại có thêm xúc xích, giăm bông nâng cấp bữa ăn. Hai người vừa ăn vừa thảo luận về game. Tần Mặc Lĩnh gọi cho Giản Hàng mấy món cô thích ăn, sợ gọi nhiều ăn không hết nên cũng không gọi món mà anh thích ăn nữa. Anh tắt máy, cất máy tính xách tay của Giản Hàng đi, lấy chỗ để đồ ăn. Trong khi chờ đợi món ăn đưa đến, mọi người trò chuyện. Có một chuyện phó tổng Ngô vẫn luôn tò mò, ông hỏi Tần Mặc Lĩnh: “Cháu thật sự biết nấu cơm sao?” Trong hôn lễ, Tần Mặc Lĩnh nói Giản Hàng thích ăn trứng hấp tôm do anh làm, ký ức của mọi người ở đây về câu chuyện này vẫn còn khá mới mẻ. Không chỉ phó tổng Ngô, những người khác cũng tò mò. Tần Mặc Lĩnh gập đầu, “Biết. Trước kia tay nghề cũng bình thường, sau khi kết hôn thì xuống bếp nhiều, những người khác nấu Giản Hàng sẽ ăn không no, cháu rảnh rỗi sẽ xuống bếp, nấu nhiều nên trình độ cũng cao hơn.” Không cần ăn cơm tối nữa, “ăn cơm chó” đủ no rồi. Phó tổng Ngô cười nói: “Chú không hỏi cháu nhiều như vậy. Không thể với cháu nói chuyện phiếm được, chú quên mất chái đang yêu đương, cũng nói nhiều hơn.” Mọi người cùng cười theo, Giản Hàng bị nhìn mà ngượng ngùng, cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhắn tin cho Tần Mặc Lĩnh: [Những người khác nấu, em có thể ăn no mà.] Tần Mặc Lĩnh liếc cô một cái, trả lời cô: [Vậy cũng là do em buộc mình ăn no, như vậy không tốt đối với dạ dày. ] Giản Hàng cười, cô thu hồi lại tin nhắn vừa rồi của mình, [Chồng, sáng mai anh chuẩn bị bữa dáng cho em nhé.] Tần Mặc Lĩnh: [Được.] Giản Hàng đặt điện thoại xuống, đi vào toilet. Lúc từ toilet đi ra, thấy Chung Nghiên Nguyệt đang rửa tay trước bồn, chắc là cố ý chờ cô. Chung Nghiên Nguyệt nhìn cô qua gương, Giản Hàng cũng đang rửa tay, cô ta nói một câu, “Cám ơn.” Những bài đăng xử lý chuyện tin đồn kia đã rửa sạch mối quan hệ giữa cô ta và Đàm Mạc Hành. Cho dù tình cảm của cô và Tề Chính Sâm là thật hay giả, chuyện hôm nay cũng để cho người thân trong nhà biết cuộc sống sau hôn nhân của cô cũng không tệ lắm. “Không cần cảm ơn tôi.” Giản Hàng rút khăn giấy chậm rãi lau tay. Chung Nghiên Nguyệt vẫn nhìn vào gương như trước, “Tôi biết cô làm việc này không phải vì giúp tôi, mà là giúp cho bộ phận số Hai. Nhưng vẫn phải cảm ơn cô một tiếng.” Dù là bộ phận kinh doanh nào cũng đều là của Lạc Mông, Tần Mặc Lĩnh lại là cổ đông lớn nhất của Lạc Mông, Giản Hàng gián tiếp muốn giúp Tần Mặc Lĩnh. Cho dù Giản Hàng có lòng giúp cô ta, đó cũng là do nể mặt chị cô ta. Lúc Giản Hàng còn ở Doãn Lâm, lần đi công tác ở Tô Thành có tiệc xã giao, là Chung Nghiên Phi đỡ hai ly rượu cho cô, một ly là 150 ml, hai cốc là 300 ml, đêm đó chị gái trở về còn bị đau dạ dày không chịu nổi, nửa đêm đến bệnh viện truyền nước. Sau khi chị gái tiếp xúc với Giản Hàng, thành kiến cũng ngày càng ít đi, thậm chí còn có chút thiện cảm với Giản Hàng. Còn cô ta thì không được rộng lượng như chị mình. Cô ta không có cách nào khiến cho bản thân mình quý mến được người phụ nữ mà Đàm Phong thích, ngay cả khi tự lừa mình dối người cũng không làm được. Sau khi cùng Tề Chính Sâm lĩnh chứng, cô ta đã cố gắng để buông bỏ quá khứ, muốn thuyết phục mình giống như chị gái, nhìn thấy điểm tốt của Giản Hàng nhiều hơn. Nhưng cuối cùng tất cả đều thất bại. Sau khi Đàm Phong tiếp quản chi nhánh Doãn Lâm, hạng mục dự án của Vạn Duyệt do anh phụ trách, anh là một người kiêu ngạo như vậy, vì Giản Hàng mà có thể chịu đựng những lời lạnh lùng của chị gái. Nếu không phải là Giản Hàng, có lẽ anh sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi mà đi tiếp nhận hạng mục này. Mỗi lần nghĩ đến những điều ấy, tâm lý tốt mà cô ta đã vất vả xây dựng nên lại sụp đổ. Trong gương, Giản Hàng ném khăn giấy vào sọt rác, xoay người rời đi. Bóng dáng thẳng tắp tao nhã trong gương xa dần. Chung Nghiên Nguyệt thu hồi tầm mắt, gọi điện thoại cho chị gái, hỏi chị đang ở đâu. Chung Nghiên Phi đang ở tầng mười sáu, trước cửa phòng làm việc của em gái, “Văn phòng của em không có ai.” “Chị chờ em một chút, em xuống lầu ngay đây.” Chung Nghiên Phi lo lắng cả buổi chiều, từ khi scandal của Đàm Mạc Hành bị đưa ra, cô vẫn luôn đứng ngồi không yên, bây giờ tất cả đều đã lắng xuống, trái tim cô mới hoàn toàn an tâm. Trước khi đến đã cãi vã với bố một trận, bất giác lại lái xe đến Lạc Mông. “Chị, sao chị lại tới đây vậy?” Chung Nghiên Nguyệt bước chân vội vàng, “Không phải chị đã thấy bài đăng lên tiếng trên mạng rồi sao? Mọi thứ đã được áp xuống rồi.” “Chị đã ăn tối chưa?” Cô hỏi lại. Chưa ăn. Ai cũng chưa ăn. Bàn ăn bị cô hất lên, bát đũa và đĩa rơi vỡ xuống sàn. Bố cô giận dữ, chỉ vào cửa bảo cô cút ra ngoài, cô một giây cũng không lưu luyến, ngay cả áo khoác cũng không lên lầu lấy, cầm chìa khóa xe lập tức rời khỏi nhà. Chung Nghiên Nguyệt rót cho chị một ly nước ấm, vừa rồi chị gái không lên tiếng, cô ta cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng, “Chị làm sao vậy? Lại bất đồng ý kiến với bố sao?” Chung Nghiên Phi không nhận lấy ly nước, “Để đó đi, chị không khát.” Chung Nghiên Nguyệt ngồi xuống, chợt nhíu mày, “Chị, trên ống quần chị bị hắt cái gì vậy? ” Trên quần jean đều là nước canh bị đổ, Chung Nghiên Phi xoa xoa đầu, lúc ấy bị tức giận đến mất bình tĩnh, đương nhiên không phát hiện ra quần đã bẩn thành như vậy rồi. “Chị, chị và anh rể của em…Đánh nhau sao?” “Anh rể em đi công tác còn chưa về.” Chung Nghiên Phi vốn không có ý định gạt em gái, “Chị và bố đã cãi nhau, bàn ăn bị chị hất sạch.” “….” Chung Nghiên Nguyệt giật nảy trong lòng, không hiểu sao lại hoảng hốt, bàn ăn kia là do mẹ đặc biệt chọn lựa, tinh xảo đẹp mắt, chị gái trực tiếp lật tung lên như vậy… Cô chậm lại, “Là chuyện của anh rể, hay là?” “Chuyện của em và Đàm Phong.” “… Sao chị còn đề cập đến anh ta trong bữa ăn.” “Buổi sáng chị mang đồ ăn sáng đến cho em, mẹ có lỡ miệng, nói rằng sớm biết sau khi kết hôn, ngay cả điểm bữa sáng em cũng không ăn, chi bằng lúc trước đồng cho em và Đàm Phong bên nhau.” Cô hỏi mẹ nói thế có ý gì, mẹ cô liền ấp úng. Sau đó, bất kể cô hỏi như thế nào, mẹ cô cũng không nói gì cả. Buổi tối lúc bố cô trở về, cô tìm mọi cách hỏi chuyện bố, mới biết được chân tướng năm đó Đàm Phong và em gái đã chia tay như thế nào. “Năm đầu hai đứa ở bên nhau, bố đã biết chuyện.” “Bố gặp riêng Đàm Phong, bảo cậu ta chia tay với em. Đàm Phong chỉ đơn thuần cho rằng bố coi thường thân phận và địa vị xã hội lúc đó của cậu ta, cậu ta liền liều mạng ba năm, sau đó ở trong vòng hô mưa gọi gió, cậu ta cho rằng bố có thể nhìn cậu ta bằng cặp mắt khác, nhưng bố vẫn không đồng ý. Em biết rõ tính cách kia của bố rồi đấy, đả kích hai chúng ta còn không chút lưu tình, đừng nói là nói chuyện với Đàm Phong, chắc chắn chỉ nói mấy lời khó nghe. Bố vì muốn ép cậu ta chia tay với em, không chừng còn làm không ít việc sau lưng để ngáng chân người ta.” “Có tình cảm nào chịu nổi ba năm giày vò như vậy? Đến khi tình cảm bị giày vò sạch sẽ, trong lòng Đàm Phong đã muốn buông bỏ, sớm chia tay là đúng, bằng không sớm muộn gì hai đứa cũng không có kết cục tốt đẹp.” “Có thể là cậu ta đã quyết định rời khỏi em, lại sợ em và người nhà có hiềm khích, sợ đến ngay cả một nơi trở về em cũng không có nên mới không nói với em bất cứ điều gì.” “Đến bây giờ bố vẫn cảm thấy bản thân mình không sai, ông ấy còn nói em và Đàm Phong không thích hợp, hôn nhân với Tề Chính Sâm môn đăng hộ đối mới có thể tiến xa hơn được.” Cô và bố đã cãi nhau, đến cuối cùng, trong cơn giận dữ, cô đã ném đũa, nắm lấy khăn trải bàn ăn và kéo xuống. Chung Nghiên Nguyệt hoàn hồn, vẻ mặt đầy nước mắt, chờ đến khi thấy rõ đồ vật trên bàn, cô cầm chùm chìa khóa xe rồi lao ra ngoài cửa. “Nghiên Nguyệt, em đi đâu vậy?” “Em đi tìm anh ấy.” “Em đã kết hôn rồi!” Chung Nghiên Nguyệt nắm tay nắm cửa, động tác chợt khựng lại. “Em đi tìm cậu ta để nói gì? Em nghĩ em có thể thay đổi được điều gì khác hay sao?” Chung Nghiên Nguyệt chậm rãi quay đầu, cô cũng không biết tìm Đàm Phong rồi sẽ nên nói điều gì, chỉ là trong lòng vô cùng khổ sở, muốn nhìn thấy anh, chỉ gặp một lần cũng được. Chung Nghiên Phi đi tới trước mặt em gái, lau nước mắt cho cô, “Cậu ta đã từng yêu, nhưng bây giờ cậu ta không còn yêu em nữa.” Nước mắt Chung Nghiên Nguyệt rơi như mưa, cô liều mạng nắm chặt tay nắm cửa. Trước mắt mơ hồ, ngay cả dáng vẻ chị gái thế nào cô cũng không nhìn rõ nữa. “Sau khi chia tay em, anh ấy mới yêu Giản Hàng sao?” Chung Nghiên Phi cũng không rõ, “Có lẽ là như vậy. Lúc chưa chia tay chắc cậu ta cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều như vậy.” Cô vừa lau nước mắt cho em gái mình, nhưng những giọt nước mắt một lần nữa tuôn ra. “Chị, em mượn di động của chị cho một chút, em muốn gọi điện thoại cho anh ấy.” Chung Nghiên Phi do dự vài giây, mở khóa điện thoại đưa cho em gái. Chung Nghiên Nguyệt nhớ rõ số điện thoại của anh, trực tiếp nhấn gọi. Dự án với tập đoàn Vạn Duyệt còn chưa kết thúc, Đàm Phong tưởng rằng Chung Nghiên Phi tìm anh là vì công việc, thấy cuộc gọi đến lập tức bắt máy. “Đàm Phong, là em.” Đàm Phong nghe ra được giọng cô cô là vừa khóc xong, có lẽ bây giờ vẫn còn đang khóc, “Không phải đã xử lý ổn thoả rồi hay sao?” “Đúng vậy.” Cô lại nói, “Nhưng không phải chuyện này.” “Em biết hết rồi.” Cô nói chuyện hơi lộn xộn. “Chuyện trước kia, em đều biết cả rồi.” Chung Nghiên Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại. Đàm Phong trầm mặc trong giây lát, “Nghiên Nguyệt, em không cần xin lỗi, người nên xin lỗi là anh, anh không thể kiên trì được thêm nữa. Trước kia cho dù là chuyện gì, đều là anh cam tâm tình nguyện làm, em không cần cảm thấy nợ anh.” “Đàm Phong, anh có biết hay không, em đã khổ sở ba năm, làm thế nào nào cũng không buông được, ngay cả nhẫn cưới của chúng ta cũng đã chọn xong, còn chưa kịp nói với anh, anh đã chia tay với em. Em còn ghen tị với Giản Hàng ba năm, ghen tị anh đối tốt với cô ấy, nhưng lại không biết lòng tự trọng của anh đã sớm bị bố em giẫm đạp.” “Lúc đó có một người bạn đã hỏi em, nếu gia đình em không đồng ý thì phải làm sao bây giờ. Em nghĩ, không sao cả, em không dựa dẫm vào gia đình vẫn có thể tự nuôi sống bản thân mình.” “Em không biết chúng ta có thể có kiếp sau hay không, nếu có, anh đừng bỏ lại em giữa đường nữa, có khó khăn gì, có thể cùng nhau đối mặt.” Trái tim Đàm Phong nghẹn đến khó chịu, không nói ra được lời nào. “Bây giờ em đã có gia đình nhỏ của riêng mình, anh không cần lo lắng về chuyện khi em và bố cãi nhau không có chỗ nào để trở về nữa.” “Ba năm này đã hiểu lầm anh, thật sự xin lỗi.” Cô lập tức cúp máy. – Lúc này, ở phòng họp trên tầng 22. Nhà ăn đưa đồ ăn tới, mọi người bắt đầu dùng bữa, chỉ có Chung Nghiên Nguyệt không có ở đây. Giản Hàng nhìn chỗ trống kia nhiều thêm vài lần, từ lúc cô đi toilet quay lại đã gần hai mươi phút, Chung Nghiên Nguyệt có rửa tay cũng không đến mức lâu như vậy. Điện thoại di động của Tần Mặc Lĩnh rung lên, là tin nhắn của Chung Nghiên Nguyệt gửi tới: [Tần tổng, tôi không qua ăn cùng mọi người được rồi, chị tôi đến thăm tôi, có mang cơm tối đến.] Tần Mặc Lĩnh: [Được, tôi biết rồi.] Anh đặt điện thoại xuống, gắp thức ăn cho Giản Hàng. Ngoài mấy món anh gọi, đầu bếp có làm thêm một món trứng hấp tôm cho Tần Mặc Lĩnh. Giản Hàng muốn ăn chút trứng hấp tôm, lại nghĩ đến việc Tần Mặc Lĩnh vừa nói với mọi người, nói cô chỉ thích ăn trứng hấp anh làm, thìa của cô vừa chạm vào bên cạnh bát trứng hấp, cố gắng rút tay lại. Tần Mặc Lĩnh xúc một muỗng trứng hấp cho cô, “Ăn tạm vậy, ngày mai sẽ nấu cho em.” Giản Hàng thầm nghĩ, chẳng giống ăn tạm chút nào. Ăn cơm xong, Giản Hàng quay lại bộ phận số Bốn. Mấy người trong bộ phận cũng chưa trở về mà ở phòng họp chờ Giản Hàng. Tối nay việc xử lý mối nguy lại trở thành phương thức marketing khác, ‘Tiên nữ bọt gas’ nổi hơn nhiều so dự kiến, một buổi chiều cộng với một buổi tối, trang weibo chính thức của bộ phận số Bốn đã tăng thêm hàng triệu người hâm mộ. Phòng họp đều là mùi mì gói, Tiểu Phàn mở cửa sổ cho thông gió. Lâm Kiêu mặc áo cộc tay, lại ngồi gần cửa sổ, gió lạnh thổi vào khiến cậu ta run rẩy. “Lão đại, tất cả mọi người đều đang chờ chị.” Trịnh Viêm Thúc báo cáo công việc trước, Triệu tổng ở Tô thành vừa gọi điện thoại cho anh, muốn chuyển thêm tiền, ông muốn trữ thêm hàng. Không chỉ Triệu tổng, các khu vực khác có không ít đại lý có thực lực thi nhau gọi điện thoại cho anh, nhân dịp sản phẩm mới còn chưa đưa ra thị trường, nhập hàng ưu đãi sẽ lớn hơn, bọn họ muốn tích thêm nhiều hàng một chút Các đại lý đều thấy được cách thức marketing khác ngày hôm nay, cảm thấy rằng đồ uống có gas vào năm tới có thể rất hot, muốn nhập nhiều hàng hơn. Lô hàng đầu tiên họ bán cho các nhà phân phối với giá tương đối thấp, bởi vì để mở cửa thị trường, họ nhường một phần lợi nhuận cho các nhà phân phối, vận động các nhà phân phối tích cực mở rộng thị trường. Nhưng không phải sẽ luôn cung cấp hàng cho họ một mức giá thấp như vậy, nếu không bộ phận số Bốn sẽ không thu được lợi nhuận. “Tôi đã từ chối Triệu tổng, không biết liệu ông ấy có thông qua Triệu Nhan Hải tìm cô hay không.” Giản Hàng đặt máy tính xuống, “Không phải anh đã từ chối rồi hay sao. Tìm tôi cũng vô dụng.” Trịnh Viêm Thúc gật đầu, muốn nói lời cảm ơn nhưng lại cảm thấy giả tạo. Chu Nghĩa tâm phục khẩu phục điểm này của Giản Hàng, cô chưa bao giờ vì ban ơn lấy lòng người khác mà vả mặt cấp dưới của mình. Ngón tay anh ta gõ gõ lên mặt bàn, không hề theo tiết tấu, “Giản tổng, sắp tới tháng một rồi, cách bữa tiệc thường niên không còn xa nữa, rốt cuộc cô đã suy nghĩ xong xem có tham gia chơi game cùng chúng tôi hay không?” Lâm Kiêu đang chơi game bèn dựng thẳng tai qua hóng chuyện. Giản Hàng bận đến mức quên mất chuyện này, cô cười cười, “Không phải là không được, anh đánh thắng tôi đi rồi nói sau.” “À.” Chu Nghĩa cười nhạo. Một người say game 3D mà lại dám kiêu ngạo như vậy. Trình độ chơi game của anh ta không thể so sánh với đại thần chuyên nghiệp, nhưng trong số những người chơi nghiệp dư, anh cũng được coi là top đầu. “Vậy thì đấu theo đội?” “Tùy anh.” Hôm nay tâm tình Giản Hàng rất tốt nên sẵn lòng cùng bọn họ chơi game. Tần Mặc Lĩnh ở dưới lầu chờ cô, thúc giục: [Sao em còn chưa xuống?] Giản Hàng: [Ông xã, em chơi hai ván đã.] Tần Mặc Lĩnh: “….” Thích anh là giả, thích chơi game mới là thật. [Em cứ chơi đi, không vội, anh xem tin tức trước. ] Giản Hàng: [Em sẽ xuống sớm nhất có thể.] Chu Nghĩa hỏi cô: “ID game của cô là gì? Để tôi thêm cô vào.” “Không cần.” Giản Hàng đăng nhập vào trò chơi, “Trước đây anh đã thêm tôi rồi.” Chu Nghĩa không biết là do mình mất trí nhớ, hay là cô mất trí nhớ, anh nhờ Lâm Kiêu hỏi ID của cô, đến nay vẫn chưa lấy được thì thêm được lúc nào? “Tôi thêm cô khi nào vậy?” “Quên rồi.” Giản Hàng nói: “Lập tức chấp nhận ngay đây.” Chu Nghĩa chớp chớp mắt, mấy tháng nay anh ta chỉ thêm một người, đó là người anh em của Lâm Kiêu, Olive nhỏ. Olive nhỏ vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của anh ta. “Lâm Kiêu!” Anh ta thiếu chút nữa hét đến vỡ cổ họng, “Olive nhỏ không phải là người anh em của cậu sao?! Cậu cút qua đây ngay! Thôi bỏ đi, cậu tốt nhất vẫn nên bò đến trước mặt tôi, dập đầu nhận tội cho tôi.” Lâm Kiêu cười đến nắc nẻ, run lên không ngừng được. Anh ta uống một hơi hết nửa cốc nước, nhịn một hồi lâu để không thở dốc mới thật vất vả đè xuống được. Trịnh Viêm Thúc và phó giám đốc bộ phận thị trường nghe qua đại danh Olive nhỏ từ lâu, mỗi ngày đều được Lâm Kiêu treo ở bên miệng. Mấy tháng nay nếu Chu Nghĩa không có việc gì sẽ chạy tới văn phòng Lâm Kiêu, cũng chính là vì muốn thưởng thức phong thái chơi game của Olive nhỏ, xem xong trận chiến, anh ta còn cùng Lâm Kiêu tường thuật lại. Từ phản ứng của Chu Nghĩa, có thể thấy được Olive nhỏ chính là Giản Hàng. Chu Nghĩa không làm gì được Lâm Kiêu, tức giận đến nửa ngày vẫn không nói được nên lời. “Lâm Kiêu, cậu vẫn còn là người sao! Tôi cho không cậu hai thùng mì ăn liền rồi! ” Giản Hàng cười, “Mì ăn liền là anh mua sao?” Chu Nghĩa vô cùng ủy khuất: “Không phải là tôi thường xuyên nhìn ké điện thoại của cậu ta để xem cô chơi game sao, cậu ta ám chỉ tôi không thể xem chùa mãi được, còn nói mua mấy thùng mì đã ăn hết rồi nên tôi mua ngay cho cậu ta hai thùng.” Tất cả mọi người đều bật cười thành tiếng. Trịnh Viêm Thúc xoa trán, sao mấy năm nay anh lại nghĩ không thông như vậy, ngày ngày đi cãi nhau với một tên ngốc. Lâm Kiêu đang ở trong game, vừa rồi bị phân tâm nên bị đối phương đánh chết, cậu ta liền ném điện thoại lên bàn, tựa vào lưng ghế, cười nghiêng ngả. Chảy cả nước mắt. Vừa rồi Chu Nghĩa suýt thì không thở được, “Cậu ăn mì tôi mua, xem tôi ở trước mặt Giản Hàng khoe khoang đắc ý, ban đêm cậu ngủ không gặp ác mộng sao?” Lâm Kiêu nằm sấp trên bàn cười, “Là tôi có tội.” Giản Hàng chấp nhận lời mời kết bạn của Chu Nghĩa, “Còn chơi nữa hay không?” Chu Nghĩa run mí mắt, “Cô thấy tôi có thể chơi tiếp được sao?” Phòng họp lại nổ ra một trận cười lớn. Giản Hàng thu dọn đồ đạc, không chơi game nữa, cô đăng xuất khỏi trò chơi. “Tôi sẽ không tham gia tiết mục này trong buổi tiệc thường nên, hiện tại tất cả mọi người đều biết tôi và Tần Mặc Lĩnh đang yêu đương, nếu tôi tham gia chơi, người của mấy bộ phận khác đều sẽ có áp lực, thua thì không cam lòng, thắng lại cảm thấy không cho tôi mặt mũi. Tôi dẫn các anh lập đội thì không công bằng với các bộ phận khác.” Chu Nghĩa không để bụng: “Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn thắng.” Lâm Kiêu cười điên cuồng: “Anh điên thật rồi.” Ánh mắt Chu Nghĩa nheo mắt lại, hận không thể đi lên đạp cho cậu ta hai cước. Giản Hàng quyết định: “Cậu tìm thêm ba người nữa rồi lập thành đội, mỗi ngày buổi trưa hoặc buổi tối sau khi tan làm, tôi hướng dẫn mọi người.” Lâm Kiêu tán thành. Chu Nghĩa cũng miễn cưỡng đồng ý. Trịnh Viêm Thúc tháo kính xuống xoa xoa sống mũi, mấy người này vì chơi game, một người thì liên tục dỗ dành lừa gạt, một người lại nguyện ý bị lừa, một người ngay cả chồng mình cũng quên luôn. Giản Hàng đứng lên, “Mọi người về sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày kế tiếp khối lượng công việc sẽ rất lớn đấy.” Đúng như Giản Hàng nói, kế tiếp bọn họ mỗi ngày tăng ca đến hơn mười một giờ mới trở về. Trong sự hồi hộp chờ đợi, ngày 26 tháng 12 cuối cùng cũng đến. Có thêm sức nóng của những bài đăng giải quyết scandal lần trước, độ hot của vòng marketing trực tuyến đầu tiên vượt xa sự kỳ vọng mà trước đây có mơ họ cũng không dám. Vào ngày đầu của năm, các sản phẩm mới đã được đưa ra thị trường. Các hoạt động tại rạp chiếu phim cũng được tiến hành đồng bộ. Tối hôm qua Giản Hàng 3 giờ sáng mới ngủ, bây giờ còn chưa tỉnh. Tần Mặc Lĩnh kiểm tra danh sách trúng thưởng trực tuyến, đã rút thăm ba vòng, anh không trúng lần nào cả. Anh khóa màn hình, đặt điện thoại xuống bên gối. Bộ sưu tập “tuyết đông” có năm mươi nghìn chiếc ngoài thị trường, phân chia đến các khu vực khác nhau trong cả nước, trên thực tế cũng không nhiều. Giản Hàng tỉnh dậy, “Mấy giờ rồi vậy anh?” “Chín giờ.” Tần Mặc Lĩnh ôm cô vào lòng, “Ngủ thêm một lát đi.” “Hôm nay em có đến công ty không?” Anh hỏi. “Không đi nữa. Em sẽ nghỉ hai ngày.” Giản Hàng đưa tay ôm lấy anh. Tần Mặc Lĩnh báo trước: “Buổi chiều anh sẽ đi ra ngoài một chuyến, có chút việc, em phải ở nhà một mình rồi.” “Không sao, anh cứ bận việc đi.” Giản Hàng từ trong lòng anh ngồi dậy, bọc áo sơ mi của anh lên người rồi đi vào phòng tắm tắm rửa. Có một bó hoa hồng lớn trên bồn rửa mặt trong phòng tắm. Hộp hoa hôm nay cũng được gửi đến nhà, chủ đề của hộp hoa là ngày đầu năm mới. “Ông xã.” “Anh tới đây.” Tần Mặc Lĩnh biết cô nhìn thấy hộp hoa sẽ tìm anh, sau khi cô đứng lên, anh cũng theo đó mà rời giường. “Cám ơn hoa của anh.” Giản Hàng ôm lấy anh. Tối hôm qua đón năm mới, bộ phận số Bốn của bọn họ đang tăng ca đến rạng sáng mới tan làm. Anh ở trong văn phòng của mình, cách cô hơn hai mươi tầng lầu, vào thời điểm đếm ngược đón năm mới, anh gọi video cho cô chúc mừng năm mới đầu tiên của họ. “Cửa hàng hoa này chính là cửa hàng đã trang trí biệt thự khi chúng ta tổ chức hôn lễ sao?” “Ừm.” “Ông chủ thật biết làm ăn, thiết kế hộp hoa vô cùng sáng tạo.” Tần Mặc Lĩnh phụ họa một tiếng. Hộp hoa cũng không phải của ông chủ cửa hàng hoa, là anh tìm Phương Nam vẽ minh họa, rồi tự mình đặt làm hộp hoa theo yêu cầu. “Em cũng có quà tết tặng anh.” Giản Hàng đi vào phòng quần áo. Tần Mặc Lĩnh đi theo, “Em còn có thời gian chuẩn bị quà cho anh sao?” “Tranh thủ thời gian đi mua đấy.” Giản Hàng cười nói: “Năm mới, hãy để lại những canh cánh trong lòng ở năm trước.” Cô đi đến tủ quần áo trong cùng rồi lấy ra hai chiếc túi mua sắm. “Chúc mừng năm mới, chúc doanh thu của Lạc Mông ngày càng cao hơn nữa.” Tần Mặc Lĩnh mở túi mua sắm ra, bên trong là áo sơ mi, màu trắng, đen và xanh đậm, mỗi màu hai chiếc, còn có một chiếc màu đỏ rượu. Giản Hàng nói: “Bảy chiếc, mặc một tuần cũng không bị lặp lại.” Sáu chiếc kia mặc đi làm, màu đỏ rượu có thể mặc ở nhà. Cô đã đi đến ba cửa hàng và chọn cho anh bảy chiếc áo sơ mi. Tần Mặc Lĩnh nhẹ nhàng đặt túi mua sắm xuống, ôm cô đi vào phòng tắm. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống, cô ở trong ngực anh, Tần Mặc Lĩnh rũ mắt nhìn cô, hôn cô. Các cặp vợ chồng khác, vợ mua quần áo cho chồng là điều vô cùng bình thường, nhưng đặt ở vị trí của họ, vẫn không được tự nhiên như vậy. Anh hôn lên chóp mũi cô, “Sau này tất cả quần áo của anh đều để em mua nhé.” Dòng nước dọc theo trán xuống hai má rồi chảy đến bên môi cô, Tần Mặc Lĩnh hôn xuống. Anh ôm chặt cô, nhìn vào mắt cô, dán sát gần trái tim cô, hôn lên môi cô, gọi cô “Vợ ơi.”.