Tầng thượng toà nhà bên cạnh Bảo tàng thành phố, Hạ Tử vừa mang bảo hộ, vừa nghe Vân Thương triển khai kế hoạch hành động. “Bức thư pháp ở tầng 3 chúng ta sẽ vào từ thông gió của toà nhà. Sau đó chị sẽ phá cánh cửa sổ hướng 10 giờ của bức thư pháp để ra ngoài. Nơi chị đáp sẽ là ghế sau xe Vân Tình, chúng ta có 5 phút để thoát ra ngoài. Vì bảo vệ ở ngay trên lầu. Chị nhất định phải cẩn thận.” Vân Thương nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Hạ Tử mỉm cười, vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ. “Chị biết rồi. Đi đây.” Nói rồi, cô bước lên dây cáp đã được chuẩn bị sẳn, nhanh chóng vào được Bảo tàng. Hạ Tử nhờ vào thân hình vừa vặn thuận lợi lọt qua thông gió. Vân Thương bên ngoài sau khi thu lại dây cũng rời khỏi tòa nhà, tập hợp ở điểm hẹn. Bức thư pháp được đặt cạnh các bức tranh khác nhìn vào có vẻ bình thường nhưng xung quanh lại có bố trí bảo mật. Hạ Tử từ đầu đã cảm thấy không ổn. Bất quá, người tham lam như lão ta sao lại chỉ cần một bức thư pháp cũ nát? Cô cúi người, hai tay chóng hông, hít một sâu, cả người mềm mại uyển chuyển vượt qua các tia hồng ngoại. Khi bàn tay của cô chạm vào ổ khóa của tấm kính chứa bức thư pháp thì giọng của Vân Thương truyền đến từ tai nghe. Có kẻ báo cảnh sát, bảo vệ của họ đang từ trên lầu đi xuống. Bảo vệ đang rất gần chúng ta... 10 giây, chỉ còn 10 giây thôi... Động tác của Hạ Tử trở nên gấp gáp, tiếng ổ khóa mở ra, gương mặt biến sắc cũng trở lại bình thường, cố giữ giọng bình tĩnh trấn an Vân Thương. Em bình tĩnh đi, chị đã lấy được đồ rồi.  Chị đếm tới ba,  em quăng bom khói cản trở tầm nhìn của cảnh sát, chị sẽ phá cửa. Độ cao này là 9 mét, kết hợp với vận tốc của máy bật nhảy chắc chắn sẽ ổn thôi. Được, được. Vân Thương nhanh chóng đáp lời, tay nhận bom khói từ Vân Tình. Hạ Tử mang bức thư pháp cuộn lại, bỏ vào balô, khởi động thiết bị hỗ trợ bật nhảy của giày. Một... Hai... Ba Quả bom trong tay Vân Thương được tung về phía đoàn xe cảnh sát, Vân Tình chạm vào điều khiển khiến cho bom nổ. Hạ Tử từ xa dốc hết sức bình sinh chạy đến cánh cửa, từng mảnh kính vỡ ra cô cũng theo đó mà phóng xuống dưới. Cả quá trình nhuần nhuyễn thuận lợi chỉ có điều duy nhất cô tính sai đó là cô không thể hạ xuống ở ngay xe Vân Tình, sức gió đã khiến cô lệch đi, trúng vào đuôi xe, té nhào xuống nền đường. Chị!!! Tiếng còi cảnh sát đang tới rất gần, Hạ Tử lại xảy ra vấn đề, Vân Thương vô cùng hoảng loạn. Ngược lại Vân Tình rất bình tĩnh, khởi động xe, phóng đi. Hành động bỏ rơi của Vân Tình khiến cho Vân Thương vô cùng bất ngờ, cô đẩy vai Vân Tình, giọng điệu hạch sách. Cậu làm gì thể hả? Sao lại bỏ chị ấy lại? Cậu điên rồi à? Mau quay lại cho tôi. Vân Tình im lặng lái xe, không giải thích. Vân Thương điên tiết, đưa tay đến vô lăng ý muốn bẻ lái. Hành động chưa kịp thì đã bị Vân Tình dùng súng điện bắn ngất xỉu. Bản thân Hạ Tử trước hành động của Vân Tình cũng chẳng có bao nhiêu bất ngờ. Cô đứng dậy, bất giác lắc đầu mỉm cười, xoay người đi vào trong con hẻm nhỏ, chìm vào màn đêm ngay lúc cảnh sát đến. === Vân Tình lái xe đến bãi đất trống trong tâm thế khó chịu. Mở cửa xe bước ra ngoài, khoanh tay trước ngực,  ngẩng đầu nhìn trời. Nhớ đến lúc trưa khi gặp nhau, Hạ Tử đã bảo cô nếu gặp phải vấn đề nhất định phải lái xe đi trước, dù vấn đề lớn hay nhỏ. Cô khăng khăng không chịu, sau đó còn giận Hạ Tử nói Hạ Tử không có chí khí đồng đội. Bây giờ thì hay rồi, cô cuối cùng vẫn là làm theo lời Hạ Tử. Vân Thương tỉnh lại, sờ vào vị trí bị súng điện bắn lửa giận càng cao. Khi bước xuống còn cố tình đóng cửa xe thật mạnh để thể hiện bản thân nổi cáu. Thấy Vân Tình quay lại nhìn với ánh mắt đầy sự chế giễu. Khiến Vân Thương nghĩ cô bán đứng họ, vòng qua đầu xe, bước đến gần Vân Tình, bước chân càng gần, tay của Vân Thương càng nắm chặt. Lúc cô muốn xuống tay thì ánh đèn xe chiếu rọi khiến mắt cô nhòe đi. Chiếc xe dừng lại, Hạ Tử tháo nón bảo hiểm, bước xuống nhìn hai người. Sao vậy? Nhìn thấy Hạ Tử, Vân Thương cùng bất ngờ, hét lên. Aaaaa ..... chị!!! Chị chưa bị bắt sao? Khụ... Vân Tình ho khan, mặt Hạ Tử méo xệch. Vân Thương chợt nhận ra lời nói của bản thân có vấn đề, liền đỏ mặt cúi đầu. Chị không sao, hai đứa làm gì vậy? Định đánh nhau à? Hạ Tử nhướng mày, Vân Thương khó xử, ngại nhìn hai người trước mặt. Thời gian không còn sớm, chúng ta đến đi giao đồ thôi. Vân Tình chủ động nói sang chuyện khác. Cả ba nhìn nhau, bật cười, Vân Thương bất chợt ôm Vân Tình, nói nhỏ. Xin lỗi... === Hạ Tử gọi người đến mang xe của cô về, sau đó ba cô gái nhỏ lên xe đến điểm hẹn. Nơi hẹn là một căn biệt thự cổ kính, bảo vệ chặn bọn họ lại bắt buộc phải xuống xe mới cho phép đi vào. Hạ Tử nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết ngôi biệt thự này, có vấn đề! Ba người quy củ đi vào trong, cánh cửa gỗ mở ra, căn phòng khách rộng lớn đến bất ngờ. Hơn thế, người ngồi trong càng khiến Hạ Tử bất ngờ. *** Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu. Xin lỗi vì đã muốn ra tay với cậu. Xin lỗi vì đã phụ lòng bảo vệ của cậu. Xin lỗi...