Nghiêm Dịch Trạch không có thời gian suy nghĩ tại phanh xe vì sao lại không ăn, là ngoài ý muốn hay là có người mưu sát, xe tải chở đầy cát sỏi bên trái đã tiến càng gần, cái chết như hiện lên trước mắt anh, anh không có thời gian để suy nghĩ. Nghiêm Dịch Trạch không hoảng loạn, còn bình tĩnh hơn nhiều so với bình thường. Chân phải của anh lúc này đạp mạnh chân ga, tiếng nổ định tai nhức óc vang lên bên tai anh, những gì anh có thế làm đều đã làm, còn có chạy thoát hay không thì anh không chắc. Chiếc xe thương vụ màu đen phát ra tiếng gầm như quái thú bỗng nhiên lao về phía trước. Người lái chiếc xe tải lớn chở đầy sỏi lao ánh mắt hoảng sợ băng qua ngã tư lao mạnh vào đuôi xe thương vụ ở hướng đổi diện. Nghiêm Dịch Trạch chỉ cảm thấy xe chấn động mạnh, xe trong nháy mắt đã lao ra khỏi ngã tư, đâm vải hè trên đường đối diện. Thời khắc nguy hiểm nhất đã qua, nhưng nguy hiểm vẫn chưa biến mất. Để tránh sự va chạm của xe tải chở sỏi, Nghiêm Dịch Trạch đạp phanh lên mức 150km/h, tốc độ thế này cực kỳ nguy hiểm nếu trong tình trạng giao thông phức tạp, chứ đừng nói đến phanh xe lúc này còn gặp trục trặc. Nếu không mau chóng giảm tốc độ dừng xe, thần chết vẫn đang đợi anh ở đèn giao thông tiếp theo. Nghiêm Dịch Trạch gắt gao cầm tay lái, sắc mặt căng cứng, mạo hiểm tránh một chiếc xe việt dã, bám sát bên đường, đồng thời dùng sức ấn còi. Tiếng còi xe inh ỏi phát ra từ xa, mấy chiếc xe lúc đầu đang đi ở bên phải sợ không tránh được, nhanh chóng chuyển làn, không nghĩ tới lại đâm nhau ở làn giữa, trong lúc nhất thời tiếng va đập vang lên không ngừng......! Bảy tám chiếc xe đâm nhau, anh cũng không thể để ý hết, càng không có tinh thần để ý. Lúc anh sắp chuyển làn thành công, anh ta nhẹ nhàng cầm vô lăng sang phải rồi thẳng người, thân xe bên phải của chiếc thuơng vụ màu đen va chạm với rào chắn ngăn cách giữa hai làn đường, tia lửa chói mắt loé lên khiến xe không ngừng rung lắc. Nghiêm Dịch Trạch cầm vô lăng, nhìn chăm chăm vào lề đường...! Ma sát kịch liệt kéo dài ba bốn phút, khi thấy khoảng cách tới ngã tư tiếp theo còn khoảng bảy tám mét, tốc độ của xe thương vụ màu đen đã giảm xuống chỉ còn 20km/h, anh thấy mình sắp đụng trúng một chiếc xe con đang chuẩn bị rẽ phải, Nghiêm Dịch Trạch không suy nghĩ nhiều lập tức đạp phanh. Xe ngừng lại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi đụng vào xe con đâm vào sau xe con. Nghiêm Dịch Trạch không xuống xe ngay lập tức, phớt lờ tiếng gầm giận dữ của chủ sở hữu chiếc xe con, đợi đến khi một chiếc xe thương vụ màu đen nữa đi đến, bảy tám vệ sĩ vây quanh, Nghiêm Dịch Trạch lúc này mới mở cửa xe đi xuống, vệ sĩ nhanh chóng xử lý chiếc xe xảy ra tai nạn ra khỏi hiện trường, chuyện còn lại để vệ sĩ xử lý. Lúc Nghiêm Dịch Trạch chạy đến bệnh viện, bà Nghiêm khẩn trương trán toàn mồ hôi, lôi kéo tay anh hỏi có chỗ nào bị thương không. Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu nói, “Con không sao!” “Không sao thật chứ?” Bà Nghiêm vẫn không yên tâm, “Hay con cứ đi kiểm tra! Chuyện này không thể khinh thường đâu!” “Bà nội con không sao thật mà” Nghiêm Dịch Trạch nhíu mày hỏi, “Tần Di tỉnh chưa ạ?” Thấy bà lắc đầu anh gật đầu nói, “Con đi xem cô ấy thế nào, muộn rồi bà về nghỉ trước đi!” “Bà ở đây chờ cùng con!” Bà Nghiêm không yên lòng nói. “Không sao, con đêm nay ở đây trông cô ấy!” “Đứa nhỏ ngốc, con ở đây làm gì? Còn có dì Lưu, con còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!” Nghe bà Nghiêm nói thế, Nghiêm Dịch Trạch híp mắt gật đầu, “Thế cũng được, để còn vào nhìn cô ấy một lát!” Đẩy cửa ra, anh nhìn Tần Di vẫn mê man trên giường phất tay để dì lưu ra ngoài trước. Anh ngôi bên giường nắm tay cô, một mặt lo lắng nhìn chằm chằm rất lâu rồi cúi xuống hôn lên trên trán cô, thấp giọng thì thầm nói, “Vợ, anh sẽ không để người làm tổn thương em.Em nghỉ ngơi thật tốt, mai anh lại đến thăm em!” Sau khi nói xong, Nghiêm Dịch Trạch còn quay lại nhìn cô mấy lần mới quay người ra ngoài. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Tần Di đang ngủ mê man đột nhiên mở mắt, chống đỡ thân thể nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, ánh mắt phức tạp nhìn một lúc, lúc này mới một lần nữa nằm xuống, mờ mịt nhìn lên trần nhà. Thật ra trước lúc Nghiêm Dịch Trạch đi vào cô đã tỉnh nhưng cô vẫn không mở mắt, Lúc dì Lưu đi vào thấy Tần Di đang ngẩn người. “Cô chủ, cô tỉnh rồi? Cô thấy thế nào, có chỗ nào không khoẻ không?” Tần Di lắc đầu cười nói, “Tôi không sao!” “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rôi!” Dì Lưu vẫn còn sợ hãi có chút ít cảm khái nói, "Hôm nay đúng là may mắn, cà cô chủ và cậu chủ đều không sao nếu không nhà họ Nghiêm sẽ sụp đổ mất!” “Dì Lưu, dì đang nói gì? Dịch Trạch làm sao?” Tần Di biết rõ không sao nhưng trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng ngồi dậy kéo tay dì Lưu hỏi. “Không có gì! Không có gì!” Dì Lưu nhanh chóng lắc đầu chê cười nói, “Tôi nói lung tung, cậu chủ không sao hết, thật đó!” “Không sao thật chứ?” Tần Di nhíu mày nhìn chằm chằm bà, Di Lưu híp mắt cười nói, “Cô chủ, cô còn không tin tôi sao? Nếu không tôi gọi vệ sĩ vào để cô hỏi thăm một chút!” “Không cân tôi tin dì!” Tần Di gật đầu nói, “Tôi hơi khát!” “Để tôi rót nước cho cô!” Dì Lưu nhanh chóng quay người khoé miệng cô giật tự nhủ: May mà mình cảnh giác không thì suýt nữa đã lỡ miệng! Vừa nãy Nghiêm Dịch Trạch ở trước cửa đã nhắc nhở bà không được tiết lộ chuyện anh xảy ra tai nạn xe cệ với Tần Di. Sau khi uống nước, Tần Di ăn một ít cháo táo đỏ, rồi đi ngủ. Nghiêm Dịch Trạch ở nhà không ngủ, toàn bộ nhà họ Nghiêm không có mấy ai ngủ được, bầu không khí hết sức kìm nén. Ở phòng sách trên lầu hai Nghiêm Dịch Trạch ngồi trước máy vi tính, mặt không thay đổi nhìn La Kỳ vừa đẩy cửa bước vào. “Cậu chủ! Đã điều tra rõ ràng, từ các bằng chứng hiện có thì phanh không ăn chỉ là ngoài ý muốn!” “Ngoài ý muốn?” Nghiêm Dịch Trạch hơi nhíu mày. “Vâng thưa cậu chủ!” La Kỳ gật đầu, cung kính nói, “Tôi tự mình tháo dỡ má phanh, không có bất cứ dấu vết bị động chạm, các má phanh bị hỏng hoàn toàn do hao mòn tự nhiên!” “La Kỳ, cậu tin lời giải thích này không?” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy. “Cậu chủ, nói thật tôi cũng không tin!” La Kỳ dừng lại, con ngươi lóe lên, “Chiếc xe anh lái tối hôm qua vừa được đưa đi bảo dưỡng vào tháng trước. Nếu má phanh bị mòn nghiêm trọng, không có khả năng không phát hiện ra! Trước mất chỉ có một lời giải thích, má phanh bị người khác giở trò!" “Không sai! Đây không phải ngoài ý muốn, đây là mưu sát!" Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên cười lạnh, Im lặng lâu như thể đám người này cuối cùng cũng ra tay rồi!" “Cậu chủ, ý của anh là..” La Kỳ sắc mặt thay đổi, “Chúng ta có cần tăng cường vệ sĩ không?” Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu, “Chuyện này coi như ngoài ý muốn!” La Kỳ không hiểu lắm, nhưng cũng không dám hỏi lại, bất kỳ quyết định nào của Nghiêm Dịch Trạch đều có dụng ý của anh, đây không phải là chuyện La Kỳ có thể hỏi. “Chuyện của cô chủ điều tra đến đâu rồi?” “Vẫn đang tra, nhưng vẫn không có đầu mối!" “Bên nhà họ Tiêu thế nào rồi?” Nghiêm Dịch Trạch từ chối cho ý kiến gật đầu, thuận miệng hỏi. “Vừa có tin tức, cậu Tiêu đã cho người khống chế Vân Hạ và những người xung quanh cô ta, đồng thời đã lấy mẫu thức ăn và đồ uống trong bữa tiệc mang đi xét nghiệm!” “Ừ! Bảo người ở bệnh viện trông cẩn thận, đừng để mấy người không liên quan của Tần Di! Nếu mà có sơ suất gì thì cậu biết nên xử lí thế nào!” Nghiêm Dịch Trạch nói xong đuổi La Kỳ ra ngoài một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, chân mày nhíu chặt chẽ: Hai chuyện này......! Sau một hồi, Nghiêm Dịch Trạch mới rời khỏi phòng sách về phòng, tắm rửa xong năm ở trên giường, không có Tần Di ở bên anh, Nghiêm Dịch Trạch một đêm này mất ngủ. Nghiêm Dịch Trạch thức dậy ăn sáng xong đi đến bệnh viện, lúc đi vào phòng bệnh thấy Tần Di đang ăn sáng. “Anh đút cho em” Nghiêm Dịch Trạch đi đến lấy cái muỗng trong tay cô nhưng cô không cho, “Không cần, tự tôi ăn! Đúng rồi, sao anh lại đến đây anh không cần đi làm à?” “Bây giờ vẫn sớm!" Nghiêm Dịch Trạch cười cười nói. “Sắp tám rưỡi rồi nếu anh không đi ngay thì sẽ muộn đấy!” Tần Di ngẩng đầu nhìn một chút đồng hồ treo trên vách tường thúc giục nói, “Anh mau đi đi!” “Em muốn để anh đi sao?” Nghiêm Dịch Trạch híp mắt hỏi. “Anh bây giờ là giám đốc, dưới tay còn có rất nhiều người, anh phải làm gương chứ!” Ánh mắt của Tần Di loé lên giải thích nói. “Anh nghe em!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, đứng dậy, “Buổi trưa đến thăm em! Muốn ăn cái gì muốn uống cái gì thì nói với dì Lưu, đừng để uỷ khuất chính mình!" Nghiêm Dịch Trạch vừa đi Tần Di tùy tiện ăn thêm mấy miếng rồi để bát lên đầu giường câm điện thoại lên xem. Dì Lưu lắc đầu nói, “Cô chủ, cô bây giờ là người mang thai, đừng chơi điện thoại nữa, phóng xạ không tốt cho em bé!” “Tôi biết tôi chỉ xem một lúc!” Tần Di nói xong vẻ mặt đau khổ nói, “Nằm thế này chán lắm!” “Vậy.. được! Chỉ có thể xem nhiều nhất nửa giờ!” Nếu là trước kia, dì Lưu sẽ không nhượng bộ nhưng bà Nghiêm đã nói với bà, bà cũng thấy hạn chế hành vi của Tần Di thế này cũng không tốt, sẽ khiến cô cảm thấy bị đè nén, sẽ sinh ra tâm tư phản nghịch. “Được!” Tần Di cười gật đầu, đì Lưu bất đắc dĩ cười cười, bưng bát đi. Tần Di xem điện thoại một lúc đang để di động xuống thì thấy Tiết Vãn Tình đẩy cửa đi đến, tay trái ôm một bó hoa tươi, tay phải xách một giỏ trái cây. “Vãn Tình, sao cậu lại tới đây?” “Tớ vừa đến nhà họ Nghiêm tìm cậu, nghe nói cậu nhập viện nên đến thăm!” Tiết Vãn Tình cười đặt giỏ trái cây trên bàn cạnh giường, bó hoa tươi đưa đến trước mặt cô, “Chúc cậu sớm ra viện!” “Đến là được rồi! Cậu mua nhiều thứ thể làm gì, tốn không ít tiền đi?” “Tới thăm cậu chẳng nhẽ đi tay không? Còn nữa, một rổ hoa quả mà thôi cũng không tốn mấy đồng tiền!” Tiết Vãn Tình cười cười ra hiệu bảo Tần Di cầm hoa, “Ngửi xem có thơm không!” Tần Di nhận lấy ngửi một cái, mùi thơm ngát thấm vào tim gan, khiến cho cô cảm thấy thanh thản, “Thơm quá đi! Cậu mua ở đâu đấy?” “Mua cái gì chứ? Hoa này là ở cửa hàng của chúng ta đó, tớ vừa làm đấy!” Tiết Vãn Tình nhếch miệng đắc ý nói, “Thế nào trông đẹp chứ?” “Cậu tự tay làm? Thật không?” Tần Di quan sát tỉ mỉ bó hoa trong tay, có chút không dám tin. “Cậu không tin? Nếu không để tớ bảo người ở cửa hàng mang hoa đến cho cậu, tớ ở đây cắm một lần cho cậu xem!” “Không cần, tớ tin!” Tần Di cười gật đầu nói, “Xem ra lúc còn đi học làm thêm cũng có ích đấy, trông cũng đẹp mà, cậu không nói tớ còn tưởng cậu đi mua cơi” “Hừ, không biết Tiết Vãn Tình là ai sao? Cắm hoa sao có thể làm khó được tớ?” Tiết Vãn Tình đắc ý cười ha hả. “Thế cửa hàng hoa có thể mở rồi sao?” “Đều đã chuẩn bị xong, cậu xuất viện là chúng ta sẽ khai trương!” “À...!cái này tớ cũng không biết! Chắc phải vài ngày nữa!" Tần Di lắc đầu không chắc chắn nói. “Mấy ngày? Cậu sao thế? Sao lại lâu thế?” “Sao thế? Chỉ là hơi khó chịu! Nếu không thì không cần chờ tớ, mai khai trương luôn đi!” Tần Di nghĩ nghĩ nói. “Như vậy sao được, cậu là bà chủ, cửa hàng khai trương sao cậu có thế không đi?” Tiết Vãn Tình đầu lắc giống như trống lúc lắc, Tần Di bất đắc dĩ cười cười, “Tớ cũng muốn đi nhưng..” “Cô chủ cô muốn đi thật ra cũng có thể nhưng không thế đi quá lâu!” Dì Lưu không biết từ đâu đi vào cười nói. “Dì Lưu dì nói thật sao? Tôi có thể đi thật sao?” Tần Di vui vẻ nhìn dì Lưu hỏi. “Tất nhiên, dù sao thân thể cô cũng không có vấn đề gì, nếu không phải lão phu nhân không yên lòng, nhất định muốn ở đây quan sát mấy ngày thì tối qua cô đã có thể ra viện!” Dì Lưu chân thành nói muốn pha trà cho Tiết Vãn Tình. Tiết Vãn Tình khoát tay chặn lại, “Không cần đâu! Tôi đi luôn đây, ngày mai còn phải khai trương, còn nhiều thứ phải chuẩn bị!” Hai người nói mấy câu Tiết Vãn Tình đã rời đi, Tần Di cũng không giữ cô lại. Gần trưa, văn phòng tổng giám đốc của Nghiêm thị tiếp đãi một vị khách. Lúc Nghiêm Dịch Trạch thấy Tiêu Hạng đi vào sắc mặt lập tức trầm xuống, “Cậu tới làm gì?” “Anh họ em đến nói bàn chuyện hôm qua với anh!” “Nói nghe một chút!” Nghiêm Dịch Trạch híp mắt nhìn về phía Tiêu Hạng, không hề có ý mời Tiêu Hạng ngồi. Tiêu Hạng cũng không thèm để ý, cách một cái bàn nói với anh, “Chuyện tối ngày hôm qua đã cơ bản tra rõ ràng, có người cho hạ thuốc vào thức ăn, liều lượng không nhỏ, cũng may chị dâu ăn không nhiều nên mới không sao!" “Đây là chuyện cậu muốn nói với tôi? Thuốc kia là ai hạ? Sao lại làm thế?” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh. “Cái này......!Tạm thời còn chưa tra ra!” Tiêu hạng lắc đầu, hôm qua rất nhiều người ra vào phòng bếp, còn cần thêm thời gian! Nhưng cũng đã tìm ra đối tượng tình nghi!” “Vân Hạ sao?” Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh lắc đầu, “Tiêu Hạng, cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao? Không cần biết cô ta có cái gan này hay không, cho dù có gan thật thì cũng không có năng lực này! Tìm ra người đứng sau cô ta, chuyện này chắc cậu tính sai rồi!" “Em biết anh không tin em! Nhưng chuyện này thực sự không liên quan gì đến em!” Tiêu Hạng nhíu mày nhìn Nghiêm Dịch Trạch. “Nói suông cũng vô ích cái tôi cần là chứng cứ! Ít nhất tìm ra người cậu thấy nghi ngờ nhất!” “Em biết, em biết anh sẽ không tin, nên em mang cái này đến!" Tiêu Hạng lấy trong túi ra một chiếc USB đưa cho Nghiêm Dịch Trạch. Nghiêm Dịch Trạch híp mắt nhìn USB trước mặt, “Trong này là cái gì?” Tiêu Hạng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nghiêm Dịch Trạch, mà chỉ nói, “Chuyện tối qua em đã nghe nói rồi, lúc đang điều tra chuyện liên quan đến chị dâu em vô tình phát hiện một đoạn video được camera quay được.” “Để đồ lại, cậu về đi!” Nghiêm Dịch Trạch nhìn chằm chằm USB trên bàn ngẩng đầu phất tay với Tiêu Hạng. Tiêu Hạng nhìn anh gật đầu quay người đi ra ngoài. Ngoài cửa trợ lý Mạc Minh Hạo của Tiêu Hạng tức tốc đi đến hỏi, “Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Nghiêm nói thế nào?” “Anh ta không nói gì!" Tiêu hạng lắc đầu, con ngươi có chút lóe lên, “Nhưng nhà họ Tiêu trước mắt sẽ không sao!” “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” “Tiếp tục điều tra, tôi muốn biết ai cố tình đổ tội cho tôi!” Tiêu Hạng nói xong sắc mặt tái xanh, ánh mắt lạnh dọa người. Nghiêm Dịch Trạch không biết cuộc trò chuyện giữa Tiêu Hạng và trợ lý ngoài cửa, mà cho dù có biết cũng sẽ không có thời gian để ý đến, sự chú ý của anh giờ đây đặt hết lên chiếc USB Tiêu Hạng đưa cho anh. Đúng như Tiêu Hạng nói, đầy đúng là một video, mà nó lại là một video vô cùng quan trọng với Nghiêm Dịch Trạch. Đoạn video ngắn ngủi vài phút đồng hồ nhưng đã làm sáng tỏ hoàn toàn quá trình bị người động tay động chân với chiếc xe thương vụ của Nghiêm Dịch Trạch. Mấy phút sau, Nghiêm Dịch Trạch gọi La Kỳ đến, ném chiếc USB cho anh để dựa vào manh mối này tiếp tục điều tra. “Rõ, thưa cậu chủ! Tôi lập tức sai người đi thầm dò!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, La Kỳ vừa muốn theo sau, anh quay đầu nói, Không cần đi theo tôi, nhanh đi tìm người này, tuyệt đối đừng để hẳn chạy mất!” Vừa mở cửa văn phòng, chân trước vừa bước ra, Lăng Lâm đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. “Dịch Trạch anh đi đâu đây?” “Cô tìm tôi?” Nghiêm Dịch Trạch híp mắt hỏi. “Đúng thế, em đến để cảm ơn anh, anh có thời gian không em mời anh än cơm!” Lăng Lâm cười tủm nhìn anh tâm trạng dường như rất tốt. Con ngươi của Nghiêm Dịch Trạch lóe lên, “Chuyện bên Mỹ xử lý xong rồi sao?” “Vâng, bố em đã sai người tìm thấy Trạch Lâm, tên kia cũng đã bị trừng phạt, nếu không phải anh giúp em thì không thể nào thuận lợi như thế, về tình về lý anh đều phải cám ơn anh!” Lăng Lâm một mặt cảm kích nhìn Nghiêm Dịch Trạch nói. “Không cần, tôi giờ phải đến viện! Chuyện ăn cơm sau này hãy nói!" Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu từ chối, “Không có chuyện gì thì tôi đi trước!” “Từ từ đã em đi cùng anh!” Bước vào bãi đậu xe, Nghiêm Dịch Trạch đang định đóng cửa thì Lăng Lâm ngượng ngùng nắm lấy cánh cửa, “Anh có thể đưa em đi cùng không?” Nghiêm Dịch Trạch khẽ nheo mắt, “Xe của cô đâu?” “Vừa rồi xe bị thủng lốp, Nhược Lan vừa bảo người đưa đi sửa, không biết bao giờ mới sửa xong!” Lăng Lâm nửa thật nửa giả nói. “Tôi còn phải gọi mấy cuộc điện thoại quan trọng, cô ngồi cái phía sau đi!” Nghiêm Dịch Trạch từ chối cho ý kiến gật đầu, tiện tay chỉ, Lăng Lâm sắc mặt liền có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cố giả bộ khuôn mặt tươi cười nói, “Vậy cám ơn nhiều!” Nhìn thấy cô đi về phía chiếc xe thương vụ khoé miệng của Nghiêm Dịch Trạch khẽ nhếch lên đóng cửa bảo tài xế lái xe đi. Nghiêm Dịch Trạch vừa nhìn đã biết Lăng Lâm có ý đồ tiếp cận anh, anh đương nhiên sẽ không cho cô ta cơ hội. Đến bệnh viện, Lăng Lâm đuổi kịp Nghiêm Dịch Trạch khẩn trương hỏi, “Tối qua Tần Di không sao chứ?” “Cô nói xem?” Nghiêm Dịch Trạch quay đầu hỏi ngược lại Lăng Lâm sững sờ vỗ ngực thở phào một cái, “Không có việc gì là tốt! anh không biết hôm qua lúc thấy anh ôm cô ấy ra ngoài em lo lắng thế nào đâu...” Nghiêm Dịch Trạch nhìn cô một cái, quay đầu trực tiếp đi vào thang máy, Lăng Lâm còn đang lải nhải nói cô quan tâm Tần Di bao nhiêu, Nghiêm Dịch Trạch nghe thể nhíu mày, quay đầu lườm cô một chút, Lăng Lâm lúc này mới ngậm miệng lại. Đẩy cánh cửa phòng bệnh, thấy Nghiêm Dịch Trạch cùng Lăng Lâm một trước một sau đi tới, Lăng Lâm trông còn như cô gái nhỏ nhắm mắt theo đuôi anh khiến Tần Di có chút đau lòng. Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt mà hơi đổi ung dung đi đến giường ngồi xuống cười hỏi, “Em thấy thế nào rồi?” “Rất tốt!" Tần Di gật đầu, thấy Lăng Lâm đang ngây người cười nói, “Cô Lăng Lâm cũng đừng đứng, mời ngồi!" Dì Lưu tự mình bê ghế đến cho Lăng Lâm, Lăng Lâm ngạc nhiên nhìn bà lại thấy bà nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới không mở miệng. “Đúng rồi, sao cô Lăng Lâm lại ở đây?” “Tôi vừa rồi đi tìm đi Dịch Trạch, nghe nói cô đang ở viện, không yên tâm đến xeml” Lăng Lâm cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Dịch Trạch, “Tôi còn phải cảm ơn anh ấy, không phải anh ấy chở tôi thì lúc này có khi tôi vẫn đang ở trên đường!" Trong lòng Tần Di càng thêm hoảng hốt....