Cưới nhanh với thiếu gia ác ma

Chương 55 : Tôn Trọng

Cho đến khi trời gần tối, Lăng Lâm cũng không có tin tức của Tần Di, nhà họ Nghiêm hân kia cũng khá hơn là bao.  Bà Nghiêm tức giận đập vỡ tách trà, nhưng có tức giận hơn nữa không vô dụng, bà đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, những nơi chỗ nên tìm đều đã tìm nhưng cũng không thấy Tần Di.  Quản gia gấp gáp không ngừng thúc người nhanh đi tìm.  “Dịch Trạch về chưa?”  Bà Nghiêm nhíu mày hỏi một câu, quản gia lau những hạt mồ hồi trên trán thở hồng hộc nói, "Vẫn chưa, nghe nói cậu chủ còn một bữa tiệc tối quan trọng, chắc phải đến khuya mới về! Lão phu nhân, nếu không cứ nói chuyện cô chủ mất tích cho cậu chủ biết đi vì tôi phát hiện còn một đám người khác cũng đang tìm cô chủ”  "Còn có người đang tìm? Có biết đối phương là ai không?”  Bà Nghiêm lông mày gắt gao nhíu lại sắc mặt âm tình bất định.  “Tạm thời không biết!”  “Không biết? Có phải là người của Dịch Trạch không?” Bà Nghiêm hai mắt híp lại không chắc chân hỏi.  Quản gia ngậm miệng lắc đầu, “Chắc không phải! Cậu chủ quan tâm đến cô chủ như thể, nếu biết cô chủ mất tích sợ là đã sớm ngồi không yên!”  “Mọi thứ đang ngày càng phức tạp hơn!” Bà Nghiêm cúi đầu trầm ngâm thật lâu, lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, “Gọi cho Dịch Trạch, mau lên!”  Điện thoại vừa được kết nối Bà Nghiêm nhận lấy điện thoại từ tay quản gia, “Dịch Trạch, con đang làm gì thế?”  “Vừa tan tầm, con còn có một bữa tiệc quan trọng, bà nội đột nhiên gọi điện thoại đến có chuyện gì sao?”  "Không tìm thấy Tần Di, bà đã cho người đi tìm cả ngày nay nhưng cũng không thấy, chuyện này lúc đầu không định nói cho con nhưng bà nghe quản gia nói ngoại trừ người của chúng ta, còn có một đám người khác cũng đang tìm Tần Di!”  “Cái gì? Không tìm thấy Tần Di, xảy ra chuyện gì?” Giọng của Nghiêm Dịch Trạch kích động không tự chủ cao lên mấy lên mấy phần.  “Chuyện này giờ giải thích không rõ, bà chỉ có thể nói giờ Tần Di đang rất nguy hiểm! Con nhất định phải lập tức tìm con bé!”  “Con biết rồi! Không còn chuyện gì, con cúp trước!”  Nghiêm Dịch Trạch không đợi bà Nghiêm tiếp tục nói liền cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế. “Cậu chủ, xảy ra chuyện gì sao?” La Kỳ một mặt lo lắng hỏi.  “Không tìm thấy Tần Di!”  “Cái gì? Cô chủ mất tích rồi! Tôi bây giờ lập tức sai người đi tìm!” La Kỳ nói xong quay người vừa muốn đi ra ngoài lại bị Nghiêm Dịch Trạch gọi, “Đừng nóng vội!"  “Cậu chủ, sao bây giờ anh có thể bình tĩnh như thế? Nếu cô chủ và cậu chủ nhỏ cậu nhỏ xảy ra chuyện gì.....” La Kỳ gấp đến mức đầu đều là mồ hôi lạnh.  “Tôi biết chừng mực, cậu đừng vội!”  Nghiêm Dịch Trạch nói xong lấy điện thoại cầm tay ra, thấy anh lấy điện thoại La Kỹ đột nhiên tỉnh táo lại.  Nếu như anh nhớ không lầm thì trong máy của Nghiêm Dịch Trạch có phần mềm cài định vị của Tần Di, điều này thực sự đáng tin cậy hơn so với việc không có đầu mối tìm lung tung.  Nghiêm Dịch Trạch ấn mở phần mềm, cẩn thận nhìn chằm chằm bản đồ cười lắc đầu. “Em đúng là biết chơi, còn chạy đến xa như thế Bảo sao bà nội tìm lâu thế mà không thấy em”  “Cậu chủ, anh tìm thầy cô ấy rồi sao?”  “Đã biết đại khái vị trí! Chúng ta đi!” Nghiêm Dịch Trạch cầm điện thoại đứng dậy bước ra ngoài.  Sau khi lên xe, Nghiêm Dịch Trạch lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại, nói thêm vài câu tiện tay cúp điện thoại, kéo tấm vách ngăn trầm mặt phân phó nói, “Nhanh lên, đi Dương Thành!"  “Rõ, thưa cậu chủ!” La Kỳ đáp ứng một tiếng, mở mã lực lớn nhất tiến đến Dương Thành, cứ tưởng xe đã chạy rất nhanh nhưng Nghiêm Dịch Trạch cảm thấy chậm bảo anh tiếp tục tăng tốc.  “Cậu chủ, nếu nhanh hơn nữa sẽ quá tốc độ! Nếu như bị cảnh sát bắt...”  “Tôi nói cậu không nghe hay sao?”  “Không phải, chỉ là......” La Kỳ qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, bị dọa không dám tiếp tục mở miệng hung hăng giẫm mạnh chân ga, xe gào thét vụt đi.  Nghiêm Dịch Trạch bên này vừa có động tĩnh Lăng Lâm bên kia lập tức nhận được tin tức, sai người đi theo Nghiêm Dịch Trạch xem anh đi đâu.  Xe của Nghiêm Dịch Trạch vừa lên đường cao tốc chưa đi được một trăm cây số liền bị cảnh sát chặn lại.  “Cậu chủ, làm sao bây giờ?” La Kỳ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, “Có nên xông lên không?”  Nghiêm Dịch Trạch nhìn chäm chằm cảnh sát đang đứng ở xa xa kia cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không, dừng xe”   “Còn cô chủ...!“ Nghiêm Dịch Trạch cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại ngẩng đầu phân phó nói, “Cho người canh ở trạm thu phí cao tốc ở Nhuận Thành, một khi phát hiện cô ấy lập tức ngăn người lại cho tôi!"  “Rõ, thưa cậu chủ!”  La Kỳ một bên giảm tốc, một bên gọi điện thoại, đợi đến khi xe dừng lại cũng đã gọi điện xong.  Nghiêm Dịch Trạch cùng La Kỳ không có gì bất ngờ xảy ra bị cảnh sát bắt lại, trên đường đến cục cảnh sát, sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch rất căng thẳng, trông rất khẩn trương.   Người của La Kỳ bên này xuất phát, Âu Nhược Lan liền chạy vội chạy vào phòng Lăng Lâm.  “Chị Lâm, tin mới nhất! Tần Di đang trên đường cao tốc Bắc Kinh-Thượng Hải, chậm nhất một giờ nữa sẽ đến trạm thu phí Nhuận Thành, cậu Nghiêm đang sắp xếp người canh chừng, chúng ta có cân...”  “Anh ấy cũng đi?” Lăng Lâm nhíu mày hỏi một câu, Âu Nhược Lan lắc đầu, “Không ạ, nghe nói cậu Nghiêm trên đường cao tốc vượt quá tốc độ vừa bị cảnh sát Dương Thành bắt, giờ đang trên đường đến cục cảnh sát Dương Thành."   “Không đi, thế là tốt nhất, cứ làm theo kế hoạch!”  “Rõ!” Âu Nhược Lan vừa muốn quay người rời đi, Lăng Lâm bỗng nhiên đứng dậy lắc đầu nói, “Đợi đã tôi đi cùng cô, một màn đặc sắc như thế nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc!”  “Chị Lâm, chị...  “Sao còn thất thần? Đi mau, chậm chút nữa sẽ muộn mất!"  Nói xong Lăng Lâm đi ra ngoài, Âu Nhược Lan hơi sửng sốt một chút cũng đuổi theo sau.  Mười mấy vệ sĩ da đen đứng gần cổng thu phí Nhuận Thành trên đường cao tốc Bắc Kinh-Thượng Hải cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng chiếc xe đi qua cố gắng tìm kiếm dấu vết của Tần Di.  Một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, Lắng Lâm ngồi ở ghế phó lái nhìn chằm chằm lối ra rồi lại nhìn đồng hồ, nhíu mày thì thâm, “Sao vẫn chưa tới?”  “Chị Lâm, sắp đến rồi!" Âu Nhược Lan đột nhiên chỉ vào lối ra ở Nhuận Thành, mây vệ sĩ mặc âu phục đột nhiên lao về phía một chiếc ô tô màu trắng, hai trong số đó mở cửa xe lên xe.  Mặc dù ở rất xa Lăng Lâm vẫn lờ mờ nhận ghế phó lái là một người phụ nữ.  “Cuối cùng cũng đến rồi, thông báo cho họ hành động!  “Rõ!” Âu Nhược Lan nói xong bấm điện thoại sắp xếp Lăng Lâm đang định trò hay đột nhiên nhận được tin nhắn sắc mặt lập tức thay đổi.  “Đi mau! Rời đi nơi này!”   “Chị Lâm, sao thế?” Âu Nhược Lan vừa nói chuyện điện thoại xong, hiếu kì quay đầu hỏi.  “Không có thời gian để giải thích! Mau lên, hướng Dương Thành!”  Lăng Lâm mơ hồ trông thấy sau lưng cách đó không xa một chiếc xe tải lớn vừa lái ngược lại đường cao tốc Bắc Kinh-Thượng Hải về hướng Nhuận Thành. Âu Nhược Lan giảm mạnh chân ga, xe trong nháy mắt xe lập tức đi vào trạm thu phí ETC, giảm tốc độ một chút rồi đi tiếp.  Chiếc xe vững vàng tăng tốc, Lăng Lâm gắt gao cau mày nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đột nhiên nhìn thấy mười mấy chiếc xe thương vụ màu đen xuất hiện ở trạm thu phí Nhuận Thành, trong nháy mắt chặn lại tất cả các lối vào và lối ra của trạm thu phí.  Hoá ra đã có mười mấy vệ sĩ cùng lúc ở gần đó khống chế sự di chuyển của các loại xe ở gần trạm thu phí, nếu như vừa rồi cô chân chờ một chút, cô chắc chắn sẽ không thoát ra được.  Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên chiếc xe tải lớn lộn mấy vòng đâm vào cột thép của trạm thu phí, khói dày đặc bốc lên tận trời...  Lăng Lâm thở dài nhẹ nhõm, “Hù,...!quá nguy hiểm!”  “Chị Lâm, vừa rồi là..” Âu Nhược Lan quay đầu kinh ngạc nhìn cô.  Lăng Lâm nhìn chằm chằm khói bốc lên che kín cả trạm thu phí qua gương kính chiếu hậu, lòng vẫn còn sợ hãi nói, “Nếu tôi đoán không sai thì đây là một cái bẫy, Tần Di vốn không có ở trên xe”  Không sai, đây chính là cái cái bẫy, cái bẫy do chính Nghiêm Dịch Trạch cố ý sắp xếp, lúc đầu muốn tìm ra đối thủ ở trong bóng tối, nếu không thì cũng muốn bắt được người có ý đồ hại Tần Di.  Lăng Lâm kịp thời nhận được tin nhắn may mắn thoát thân Nghiêm Dịch Trạch cũng sẽ không tìm thấy manh mối.  Mà duy nhất người biết chuyện, chiếc xe tải chở hàng cũng đã bị thiêu sống.  Nghiêm Dịch Trạch đang ngồi trong văn phòng cảnh sát giao thông Dương Thành uống trà, khi nghe kết quả có chút thất vọng nhưng anh cũng không để ở trong lòng.  Dù sao đây cũng chỉ là một kế hoạch tạm thời, chuyện có thành hay không cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là Tần Di rất an toàn.  Lúc này Tần Di và Tiết Vãn Tình đang phiền muộn ngồi trong một phòng bao ở quán bar.  Một giờ trước lúc hai người đang đi dạo phố thì bị một đám người mời đến nơi này.  Nói là mời nghe cho sang chứ thực ra bị cưỡng ép đưa đến đây.  Lúc đầu hai người cũng không biết tại sao đám người hung tàn này lại buộc hai người đến đây.  Sự xuất hiện của Nghiêm Dịch Trạch đã giải quyết những nghi ngờ của Tần Di và Tiết Vãn Tình.   “Hôm nay chơi vui chứ?” Tần Di và Tiết Vãn Tình cười tủm tỉm đẩy cửa đi về phía Tần Di. “Sao lại là anh?” Tần Di gắt gao nhíu mày.  “Sao lại không phải là anh? Về thôi, trời tối rồi! Nếu không quay lại bà nội sẽ lo lắng!” Nghiêm Dịch Trạch nói rồi kéo cô ra ngoài.  “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tần Di nhìn đám người hung ác đang đứng xung quanh hỏi Nghiêm Dịch Trạch.  “Trên đường nói!”  Nghiêm Dịch Trạch không nói gì lôi cô đến cửa quán bar đi đến Lincoln đậu bên lê đường.  Lúc Tiết Vãn Tình đang muốn đi theo thì bị La Kỳ kéo một cái lắc đầu, ra hiệu cho cô ngồi chiếc xe thương vụ phía sau.  Tiết Vãn Tình không hiểu, vừa định hỏi vì cái gì, La Kỳ đã buông tay cô ra lên xe ghế tài xế của xe Lincoln nhanh chóng rời đi.  Khoang phía sau của xe Lincoln rộng rãi Tần Di gắt gao cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Trạch hỏi, “Bây giờ có thể nói chưa?”  “Nói cái gì?” Nghiêm Dịch Trạch không hiểu nhìn cô hỏi.   “Anh đừng có giả ngu! Sao anh biết tôi ở đây? Đám người vừa rồi là ai? Sao lại dễ dàng tìm ra tôi như thế?”  Tần Di cùng một lúc ném ra ba câu hỏi, Nghiêm Dịch Trạch cười lắc đầu, “Em hỏi nhiều như thể, anh nên trả lời câu hỏi nào trước?”  “Từng câu từng câu một. Hôm nay không nói rõ ràng, anh không xong với tôi đâu!” Tần Di thở phì phò nhìn chằm chằm anh.  “Được! Thế em trả lời anh trước, tại sao lại bỏ lại dì Lưu một mình chạy ra ngoài chơi?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo nói, “Em có biết làm thế nguy hiểm thế nào không!” “Tôi không thấy chỗ đó nguy hiểm, anh có thể dễ dàng tìm ra tôi như thế thì hàng tung của tôi luôn nằm trong lòng bàn tay anh, anh có dám nói không phía người âm thăm theo dõi tôi?” Tần Di sắc mặt lạnh lẽo, "Nghiêm Dịch Trạch, “Anh đừng có nói nguy hiểm này nọ để che mắt tôi!"  “Em...!Nghiêm Dịch Trạch chân mày nhíu chặt chẽ, cuối cùng cũng không nói gì.  “Sao bị tôi nói trúng rồi?” Tần Di lạnh lùng hừ một tiếng, “Giờ đến lượt trả lời câu hỏi của tôi!”  “Không phải em cũng biết anh vẫn luôn phái người âm thăm đi theo em sao!” Nghiêm Dịch Trạch che giấu việc trong điện thoại anh có cài định vị của cô.  Anh biết rõ nếu như cô biết chuyện này này thì nếu gặp phải chuyên như ngày hôm nay thì không thể dễ dàng như thế tìm thấy cô.   Nếu cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh cả đời này không có cách nào tha thứ cho mình. “Được, việc này đặt một bên! Những người vừa rồi là ai?” Tần Di nhướng mày, “Nghiêm Dịch Trạch, có phải anh đang làm chuyện gì bất hợp pháp không? Anh có biết như thế là phạm pháp không?”  “Em đang lo lắng cho anh?” Nghiêm Dịch Trạch cười không tim không phổi.  “Cười cái gì cười, trả lời tôi!" Tần Di trừng mắt liếc anh.   “Những người không phải của anh!”  Không biết vì sao khi nghe được câu trả lời của anh Tần Di đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.   "Em còn nói không có lo lắng anh?” Thấy biểu cảm trên mặt cô đần thả lỏng tiếng cười của Nghiêm Dịch Trạch càng trở nên làm càn.   “Cười cái gì cười? Không cho cười!”  Mặc kê Tần Di vẫn đang trừng anh, Nghiêm Dịch Trạch vẫn không thu lại nụ cười.   Tần Di đưa tay véo vào cánh tay anh khiến Nghiêm Dịch Trạch đau mới kêu lên, “Đau! Đau!”  “Đau chết anh đi!” Tần Di khinh thường liếc nhìn anh rồi không để ý đến anh. Nghiêm Dịch Trạch nhẹ xoa chỗ cô véo vào tay anh mặt ai oán nói, “Em muốn mưu sát chồng sao?”  “Nghiêm Dịch Trạch anh nói đủ chưa?”  Tần Di nhiều lần bị anh trêu chọc thực sự nhẫn nhịn không được, bạo phát.  Nghiêm Dịch Trạch thấy cô giận thật mới nhanh chóng kéo tay cô xin lỗi, khiến cô không nói nên lời.  Lúc trở về nhà họ Nghiêm đã rất muộn, Tần Di về phòng trước, Nghiêm Dịch Trạch xoay người đến phòng bà Nghiêm, hơn nửa giờ về sau mới ra ngoài, hai người hàn huyên cái gì thì cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được.  Về đến phòng không lâu, anh cùng Tần Di liền đi nghỉ sớm.  Ở phía bên kia, trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, Lăng Lâm trầm mặt ngồi đối diện hỏi Lăng Mục Dương, “Sao anh biết chuyện kia chỉ là cái bây?”   “Chuyện này cô không cần biết!” Lăng Mục Dương mặt không thay đổi nhìn Lăng Lâm, mặt Lăng Lâm nhất thời tái mét, “Lăng Mục Dương, chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác, anh không thể cái gì cũng giấu giếm tôi!”  “Cô rất tức giận?” Lăng Mục Dương đột nhiên cười, Lăng Lâm trừng mắt liếc anh một cái, “Nói nhảm!”  “Đừng vội còn có cơ hội! Hai ngày nữa là đầy tháng con của Tiêu Hạng và Vân Hạ, đến lúc đó Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di cũng sẽ đỉ!" Nói xong Lăng Mục Dương đột nhiên nghiêm mặt nói, “Nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở cô, đừng có ý động đến Tần Di!”  “ý anh là gì? Không động đến cô ta sao tôi có thể cướp về Nghiêm Dịch Trạch?” Lăng Lâm đột nhiên đứng người lên sắc mặt thay đổi nhìn anh, “Lăng Mục Dương, anh nói rõ ràng đi!”  Lăng Mục Dương chậm rãi uống trà, hời hợt nói, “Cô có thể động đến đứa nhỏ!”  “Anh...” Lăng Lâm cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, không chắc chắn nhìn anh, “Anh có ý với Tần Di? Người phụ nữ như cô ta sao nhiều người muốn thế?” “Anh...” Lăng Lâm cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, không chắc chắn nhìn anh, “Anh có ý với Tần Di? Người phụ nữ như cô ta sao nhiều người muốn thế?”  “Đây không phải chuyện của cô! Cô chỉ cân nhớ kỹ nếu cô dám ra tay với cô ấy tôi sẽ khiến cô phải hối hận!” Lãng Mục Dương nói xong không nhịn được khoát tay, “Cô về đi”  Lăng Lâm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, hít một hơi thật sâu xoay người rời đi.  Nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, khóe miệng Lăng Mục Dương nhếch lên một tia khinh thường cười lạnh, “Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc!"  Xong anh lại cười nói, "Nhưng mà cũng tốt, nếu mà cô không ngốc, tôi còn yên tâm dùng cô?”   Sáng sớm hôm sau, bà Nghiêm gọi Tần Di cùng ra ngoài, nói là muốn mua cho cô quần áo và mấy bộ trang sức để để cô mặc lúc đầy tháng con của Tiêu Hạng.  Tần Di nghĩ đến tâm trạng kìm nén mấy ngày nay không muốn cử động nhưng cuối cùng vẫn đi. Lần này đi ra ngoài, Tần Di phát hiện khác biệt rất lớn.  Ngoại trừ trước sau có một chiếc xe thương vụ đi theo thì cũng không có vệ sĩ khác, bác sĩ gia đình hay người làm đều không thấy bóng dáng, chỉ có dì Lưu ở đây.  Cô cảm thấy kỳ quái, vệ sĩ hôm nay ít hơn sao?  Bà Nghiêm quay đầu nhìn cô cười.  “A, bà nội, đây là thế nào?” Tần Di hiếu kì hỏi một câu.   “Tối hôm qua Dịch Trạch tìm bà...”  Không cần bà Nghiêm nói tiếp, Tần Di cũng biết chuyện gì xảy ra có chút động lòng nhưng không biểu hiện trên mặt.  “Từ nay về sau khi con ra ngoài, các vệ sĩ sẽ bí mật bảo vệ con, nhưng dì Lưu nhất định phải ở bên cạnh con! Buổi sáng bà đã nói chuyện với dì Lưu, dì ấy sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con hết sức có thể! Mấy ngày trước con cũng quá mức đè nén là ai cũng không chịu được!”  “Bà nội con cám ơn bài”  “Con khách khí rồi! Con là cháu dâu bà, giờ lại mang thai chất nội bà, không thể để con tủi thân đúng không?”   Bà Nghiêm cười cười kết thúc đề tài này.   Đến khi trời tối, Tần Di cùng bà Nghiêm về đến nhà họ Nghiêm, vệ sĩ theo sau còn xách túi lớn túi nhỏ.  Ngày hôm nay Tần Di cuối cùng mới hiểu cái gì gọi là tiêu tiền như nước.   Bà Nghiêm một lúc mua cho cô mấy chục bộ quần áo, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.  Tuỳ tiện nhặt một cái cũng đủ non nửa năm tiền lương của một người bình thường, ngoài ra bà Nghiêm còn mua một vài bộ trang sức, hôm nay cả ngày tiêu xài tiền ít nhất cũng phải hơn mấy trăm vạn mà bà Nghiêm còn không thèm chớp mắt.  Còn nói thẳng đồ tốt ở Nhuận Thành cũng chỉ có mấy thứ này, hôm nào để Nghiêm Dịch Trạch đưa cô đi Paris tìm nhà thiết kế cho cô mấy bộ đồ trang sức, đeo chúng khi tham dự những dịp quan trọng, còn tạm thời thì dùng mấy thứ này trước đã.  Đảo mắt đã đến ngày đầy tháng con của Tiêu Hạng và Vân Hạ, sáng sớm bà Nghiêm đã cùng Nghiêm Dịch Trạch và Tần Di đến nhà họ Tiêu.  Sau khi được Tiêu Thành Phong và Nghiêm Như Hoa tiếp đón nồng nhiệt nhưng cô vẫn không thấy Tiêu Hạng và Vân Hạ đâu.  Về sau mới biết được công ty của Tiêu Hạng xảy ra chút chuyện nên anh phải về công ty trước, nói là sẽ trở về trước buổi tiệc đầy tháng tối nay.  Buổi trưa ở lại nhà họ Tiêu ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó Tiêu Thành Phong có việc phải ra. Nghiêm Như Hoa ở lại nói chuyện phiếm với bà Nghiêm.  Cô cùng Nghiêm Dịch Trạch không có việc muốn đi nhìn con của Tiêu Hạng, nhưng thật ra là cô muốn đi tìm Vân Hạ, Nghiêm Như Hoa gật đầu để người làm đưa cô đi.  Nghiêm Dịch Trạch cũng muốn đi cùng, Tần Di lo lắng đến lúc đó nói chuyện không tiện, để anh ở dưới lầu nhưng anh không đồng ý, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý ở ngoài cửa đợi cô.   Tần Di đấy cửa phòng em bé ra, liếc nhìn đã trông thấy Vân Hạ thỉnh thoảng cười ra tiếng đang ngồi bên nôi trêu chọc đứa nhỏ, bên cạnh là người làm đang khoanh tay cung kính.  Vân Hạ vẫn mặc quần áo của người làm nhưng rõ ràng địa vị của cô trong nhà họ Tiêu đã được cải thiện. Ít nhất không bị Nghiêm Như Hoa coi như người hầu gọi đến gọi đi. “Tần Di, sao cô lại tới đây?”  Nhìn thấy Tần Di, Vân Hạ rất kinh ngạc, lôi kéo tay Tần Di ngồi xuống cạnh cô.  “Hôm nay là ngày đầy tháng đứa nhỏ của cô và Tiêu Hạng, tôi cùng lão phu nhân và Dịch Trạch đến ăn tiệc đây tháng!"  Vân Hạ vỗ đầu một cái cười nói, “Xem trí nhớ của tôi này, ngày tháng tôi cũng không nhớ nữa! “Cô uống gì, cà phê sao? Tôi bảo người đi pha!”  Vân Hạ nói xong quay sang nhìn người hầu nhưng lại thấy Tần Di lắc đầu, “Nước trái cây là được rồi! Tôi bây giờ không thể uống cà phê!” “Sao thế?” Vân Hạ tò mò nhìn Tần Di. “Tôi mang thai!”  “Của Nghiêm Dịch Trạch sao?” Vân Hạ nhíu mày kinh ngạc hỏi.  “Đúng thế! Mười tháng nữa tôi cũng sẽ làm mẹ!” Tần Di lúc này trong lòng không biết là vui vẻ hay gì dù sao cũng rất phức tạp.  “Vậy thì chúc mừng cô!” Vân Hạ cười rất vui vẻ.  “Cám ơn!”  Tần Di cũng cười theo, trước giờ Vân Hạ luôn lo lắng cô sẽ cướp đứa nhỏ của hai người, bây giờ nói ra mình mang thai, cũng là muốn để Vân Hạ không coi cô là kẻ thù.  Xem ra cô đã đạt được mục đích.   Cô hàn huyên với Vân Hạ một hồi, lại trêu đùa đứa nhỏ hơn nửa giờ, lúc cô đi ra toàn thân đều nhẹ nhõm.  Nghiêm Dịch Trạch lo lắng hỏi, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”   “Có thể xảy ra chuyện gì?” Tần Di cười hỏi lại.  “Không có việc gì thì tốt!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, lôi kéo tay cô, “Đi thôi, chúng ta đi dạo chút!”  “Được!”  Hai người vừa xuống dưới lầu, bà Nghiêm liên cau mày hỏi họ muốn đi đâu, Nghiêm Dịch Trạch giải thích nói trong phòng quá khó chịu, ra ngoài hít thở không khí. Bà Nghiêm cười gật đầu, bảo hai người đừng ở ngoài lâu quá, “Gió lớn, nha đầu không chịu nối!”  “Chúng con biết rồi bà nội!”  Hai người đến bãi cỏ của nhà họ Tiêu tản bộ.  Tần Di bỗng nhiên quay đầu hiểu kì hỏi, “Dịch Trạch, anh giúp Vân Hạ thế nào? Nhanh thế đã có hiệu quả?”  Nghiêm Dịch Trạch cười cười, “Cũng không có gì, chỉ là đi tìm chú dì nói chuyện! Nhưng nếu muốn Tiêu Hạng lấy Vân Hạ chắc vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa!”  “Không sao, chuyện này không vội!" Tần Di cười cười, vừa định lại nói chút gì, đột nhiên xoay người một tay che bụng, khẽ cau mày.  “Vợ ơi em sao thế?”  Nghiêm Dịch Trạch khẩn trương sắc mặt thay đổi, Tần Di cau mày nhìn anh lắc đầu, “Không sao, chỉ hơi đau bụng thôi!”.