Cưới nhanh với thiếu gia ác ma

Chương 46 : tôi không có người bạn như thế

Lăng Mục Dương lắc lư đi đến ghế sofa ngồi xuống, dùng hai tay xoa đầu, ngẩng đầu cười khổ nói, “Anh muốn nói cái gì?” “Đừng có giả ngu!” Nghiêm Dịch Trạch bước tới túm lấy cổ áo anh ta, cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Mục Dương hung tợn nói, “Lăng Mục Dương, nói đi, có phải anh có ý với vợ tôi không?” “Tôi nói không có anh sẽ tin sao?” “Anh cảm thấy tôi có tin không?” Nghiêm Dịch Trạch cười khẩy, đôi mắt anh sắc như lưỡi lê nhọn, làm Lăng Mục Dương cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến những gì vừa xảy ra, Lăng Mục Dương lúc này cũng tức giận, sắc mặt lạnh lẽo, “Thế anh còn nói nhiều như thế làm gì?” “Anh phải chính miệng nói cho tôi biết là có hay không! Trả lời tôi!” Giọng nói của Nghiêm Dịch Trạch lạnh thấu xương như muốn đâm thẳng vào Lăng Mục Dương. Lúc này đây, thân phận của Lăng Mục Dương, bối cảnh của Lăng Mục Dương trong mắt anh chỉ là cái rắm, anh giờ đây chỉ muốn câu trả lời của Lăng Mục Dương. “Trước tiên bỏ tôi ra!” Lăng Mục Dương kéo tay anh gầm nhẹ nhưng Nghiêm Dịch Trạch chỉ cười lạnh, “Im đi, trả lời câu hỏi của tôi đã” “Nghiêm Dịch Trạch, tôi bảo anh bỏ ra”. Giọng nói của Lăng Mục Dương cao hơn mấy phần, khuôn mặt chếnh choáng ửng đỏ lạnh lẽo muốn tách tay Nghiêm Dịch Trạch ra nhưng tách mãi không ra. Anh đã say, căn bản không còn sức lực. “Anh đang ra lệnh cho tôi?” Nghiêm Dịch Trạch kéo anh đến trước mặt mình, cười lạnh, “Tôi ghét nhất là người khác ra lệnh cho tôi! Trả lời câu hỏi của tôi!” Vừa dứt lời hai người da đen đẩy cửa đi vào, thấy cảnh này lập tức xông đến kéo Lăng Mục Dương ra phía sau. “Cậu chủ, anh không sao chứ? Có cần..” Một người da đến quay đầu nhìn, thận trọng hỏi một câu. Lăng Mục Dương trầm mặt lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt âm trầm của Nghiêm Dịch Trạch cười lạnh nói, “Nghiêm Dịch Trạch, nể tình chúng ta là bạn, tôi sẽ không so đo với anh, anh về đi!” “Bạn? Hừ! Tôi không có người bạn nào như thế!” Nghiêm Dịch Trạch nói xong xoay người rời đi. Hai người da đen chằm chằm bóng lưng Nghiêm Dịch Trạch gắt gao cau mày trầm giọng hỏi, “Cậu chủ, cứ để anh ta đi thế sao?” Lăng Mục Dương ngẩng đầu lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, doạ người kia cúi đầu xuống rồi không dám nói thêm gì nữa. Sắc mặt Lăng Mục Dương lúc này mới dịu lại mặt không thay đổi nói, “Đưa tôi về!” “Rõ!” Hai người da đen lập tức một trái một phải đỡ Lăng Mục Dương ra ngoài. Nghiêm Dịch Trạch trầm mặt ra khỏi Thượng Khách Ưu, vừa lên xe đã thấy Tần Di ngã trên ghế ngủ thiếp đi thì nhíu mày mắt nhìn La Kỳ, “Cô ấy không sao chứ?” “Cô chủ uống hơi nhiều, chắc là ngủ dậy sẽ đỡ thôi!” “Ừ!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, nhìn chằm chằm cô đan ngủ say mới hỏi, “Cô ấy vừa nãy có nói cái gì không?” “Cái này…” Thấy La Kỳ chần chờ, Nghiêm Dịch Trạch chắc chắn cô vừa nói gì đó, nhướng mày, “Đừng có câu giờ, nói đi!” “Rõ, thưa cậu chủ! Cô chủ mơ hồ nói dựa vào cái gì mà anh có thể ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt lại không cho cô đi uống rượu cùng người đàn ông khác, giọng nói rất nhỏ nên tôi không nghe thấy!” La Kỳ thấy sắc mặt Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt càng ngày càng khó coi, chần chừ một lúc nói, “Cậu chủ, hay cô chủ nghĩ mấy hôm nay anh đi Mỹ tìm cô Lăng Lâm, có cần nói với cô chủ sự thật không ạ?” “lm miệng, tôi còn cần cậu dạy tôi nên làm thế nào?” Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt lạnh lẽo, La Kỳ vội vàng gian cúi đầu xuống nói, “Tôi không dám!” “Nhớ kỹ cho tôi, chuyện mấy ngày nay tôi ở bệnh viện không được phép nói cho người khác, đặc biệt là Tần Di và bà nội! Không thì tôi sẽ hỏi tội cậu!” Nghiêm Dịch Trạch nói xong ánh mắt phức tạp nhìn Tần Di đang nhắm chặt mắt sắc mặt đỏ hồng, nói, “Đi về!” Về đến nhà đã hơn hai giờ, Nghiêm Dịch Trạch sợ bà nội phát hiện cố ý bảo La Kỳ dừng xe cách xa biệt thự, ôm cô đi bộ vào nhà. Đi qua phòng khách, lên lầu, vừa muốn đẩy cửa phòng đi vào thì sau lưng truyền đến tiếng ho khan của bà Nghiêm. “Bà nội, người tỉnh rồi?” Nghiêm Dịch Trạch quay đầu cười với bà. “Các con đều chưa về sao bà có thể ngủ an ổn?” Bà Nghiêm nói xong nhìn chằm chằm vào Tần Di đang được anh ôm trong ngực nhíu mày hỏi, “Nó đây là… uống say rồi?” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, “Cô ấy và Tiết Vãn Tình vừa tìm được cửa hàng hoa vừa ý nên buổi tối kéo nhau đi ăn mừng, hưng phấn quá nên uống say. “Ổ!“ Bà Nghiêm không nói gì gật đầu, để anh đưa cô về phòng trước sau đó đến phòng sách tìm bà, nói xong quay người di. Anh ôm cô vào trong phòng, giúp cô cởi áo khoác, cẩn thận nhét cô vào chăn nhìn cô một lúc mới quay người đi ra ngoài. “Ngồi đi!” Trong phòng sách, bà Nghiêm ra hiệu để anh ngồi xuống. Nghiêm Dịch Trạch gật đầu ngồi xuống, “Bà nội, bà tìm con?” “Thật ra cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi chuyện hai ngày qua bàn bạc đến đâu rồi!” Bà Nghiêm mỉm cười thản nhiên. “Rất thuận lợi ạ!” Nghiêm mặt không đổi sắc gật đầu nói. “Thuận lợi là tốt rồi! Dịch Trạch đáng ra bà không nên nói, nhưng là bề trên vẫn phải nói vài lời! Con giờ đã kết hôn với Tần Di, cho dù có không quên được nha đầu Lâm thì cũng phải thu liễm một chút! Chạy đế tận Mỹ xa xôi để đuổi theo nha đầu Lâm thì lần sau đừng làm nữa! Cẩn thận làm tổn thương nha đầu Tần Di!” “Dạ!” Mặc dù biết bà Nghiêm hiểu lầm nhưng Nghiêm Dịch Trạch vẫn gật đầu vâng dạ, nhớ tới ánh mắt bà nhìn Tần Di vừa xong, ánh mắt của anh chợt loé lên, ngầng đầu nhìn bà nói, “ Bà nội, chuyện tối nay xin người tức giận với cô ấy! Cô ấy chỉ là…” “Bà là người không nói lý như thế sao, hơn còn cùng là phụ nữ, bà so với con còn hiểu nó nhiều hơn! Thôi được rồi, đừng lo lắng, về ngủ đi, mai con còn phải đến công ty đi làm đấy”. “Dạ, vậy bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút!” Nghiêm Dịch Trạch nói Xong quay người đi ra ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tần Di ngủ thẳng đến tám giờ sáng hôm sau, thức dậy đã không thấy anh, vươn tay chạm vào đã không có nhiệt độ thì cau mày, đứng dậy tắm rửa xuống dưới lầu ăn sáng. Bà Nghiêm đã cơm nước xong xuôi, đang ngồi ở kia xem báo chí, thấy Tần Di tiến đến cười nói, “Nha đầu, mau tới ăn cơm đi!” “Dạ!” Tần Di cúi đầu ngồi xuống, ăn hai miếng nhíu mày hỏi, “Bà ơi, Dịch Trạch anh ấy vẫn chưa về ạ?” “Nó về từ tối qua rồi, sáng sớm đi đến công ty đi làm! Con không nhớ gì sao?“ “Nhớ gì cơ ạ?” Tần Di không hiểu nhìn bà. “Tối qua con uống say là nó đưa con về mà”. Tần Di trợn mắt kinh ngạc nhìn bà Nghiêm mới nhớ đến tối qua uống rượu với Lăng Mục Dương. Nhưng cô không thể tìm thấy dấu vết nhỏ nhất của Nghiêm Dịch Trạch trong ký ức cô. Uống say quên hết cả mọi thứ rồi, cái gì cũng không nhớ rõ. Cơm nước xong xuôi, Tần Di chào bà Nghiêm đang định ra ngoài thì bà gật đầu dặn dò cô trên đường chú ý an toàn, về sớm một chút, đừng uống say như tối qua, ảnh hưởng không tốt! “Dạ, con biết rồi ạ!” Bà Nghiêm nói không nhẹ không nặng, nhưng Tần Di lại mơ hồ cảm giác bà đang có ý cảnh cáo cô, gật đầu đáp ứng một tiếng, lên lầu thay xong quần áo liền đi ra ngoài. Trên cửa sổ phòng sáng tầng hai nhìn Tần Di lấy xe ra khỏi biệt thự bà Nghiêm mới khe khẽ lắc đầu nói thầm, “Không biết nha đầu này có hiểu ý của mình không!” Tần Di vừa ra khỏi nhà Nghiêm Dịch Trạch đang trên đường đến công ty nhận được tin tức khẽ chau mày, phân phó nói, “Bảo người đi theo cô ấy, tôi muốn biết cả ngày cô ấy đi đâu, làm gì, nói gì, tiếp xúc với những ai!” “Rõ, thưa cậu chủ!” La Ký nghe xong lập tức gọi điện phân phó, lúc này mới trả lời, “Cậu chủ, đã phân phó xong xuôi rồi ạ!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, ra hiệu không sao, chậm rãi nhắm mắt lại. Mặc dù võng mạc bị bong ra đã được phẫu thuật cẩn thận nhưng do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, anh phải luôn chú ý nghỉ ngơi, không sử dụng mắt quá nhiều, nếu không sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Anh còn phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, đêm đó Tần Di nhỡ tay đập vào mắt anh đã gây ra bất tiện rất lớn cho cuộc sống và công việc của anh nhưng anh không muốn để ai biết. Anh biết nếu chuyện anh bị chấn thương võng mạc của anh truyền ra ngoài sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào. Tần Di không biết cô bị theo dõi, lúc này đang trên đường đến nhà Tiết Vấn Tình. Hơn nửa giờ sau, Tiết Văn Tình ngáp không ngớt lên xe, hỏi cô chút nữa đi đâu. Tần Di cười cười nói, “Đương nhiên là đi liên hệ công ty trang trí rồi, trang trí xong chúng ta có thể mở cửa hàng rồi! Đúng rồi, Văn Tình, cậu có ý kiến gì không?” “Tớ có thể có ý kiến gì, cậu là bà chủ, đều nghe cậu!” “Cậu không thể nói thế, cửa hàng hoa này là của cả hai chúng ta chứ không phải của một mình tớ!” Tần Di rất nghiêm túc uốn nắn, Tiết Vãn Tình bất đắc dĩ cười cười, “Được, tớ nói sai. Nhưng tớ cũng không biết gì về trang trí. Nếu không, cậu có thể liên hệ với công ty trang trí. Còn tớ sẽ liên hệ với bên cung cấp, chút nữa chúng ta sẽ gặp lại để thảo luận về bước tiếp theo!” Tần Di cảm thấy Tiết Vãn Tình nói rất có lý, cửa hàng hoa của họ chỉ rộng hơn chục mét vuông chưa đầy hai mươi mét vuông. Việc trang trí sẽ không mất nhiều thời gian nhưng trước tiên phải liên hệ với nguồn hàng trước. Nửa đường cô để Tiết Vãn Tình xuống xe, Tần Di hỏi thăm lái xe công ty trang trí tốt nhất ở Nhuận Thành rồi trực tiếp đưa cô đến đó. Việc trang trí rất vụn vặt, Tần Di cùng nhà thiết kế nói chuyện mấy giờ, sau đó đưa họ đi đo kích thước cửa hàng thương lượng giá cả, trả tiền đặt cọc rồi đưa chìa khóa cửa hàng cho đối phương, Gần đến trưa, Tần Di gọi cho Tiết Vãn Tình hỏi thăm tình hình của cô, nghe nói cô ở cách đây không xa liền hẹn cô chút nữa cùng ăn cơm. Tần Di tìm thấy một nhà hàng gần đó gọi món xong xuôi chờ Tiết Vãn Tình thì chỉ thấy Nghiêm Dịch Trạch đi đến. “Sao lại ăn cơm ở đây? Đi, anh đưa em đi ăn cơm tây!” Nghiêm Dịch Trạch không nói hai lời lôi kéo Tần Di muốn đi ra ngoài nhưng Tần Di lại hất tay anh ra trầm mặt nói, “Trước mặt người ngoài, đừng có lôi lôi kéo kéo được không?” “Được, lỗi của anh! Đi, chỗ này không xứng với thân phận của em, chúng ta đổi chỗ khác!” Nghiêm Dịch Trạch cười đến dắt tay của cô, Tần Di lắc đầu rút tay về, “Không cần, em cảm thấy ở đây rất tốt! Em trước đây đều ăn ở đây, anh đừng để ý đến em, anh tự đi đi!” Nghiêm Dịch Trạch lông mày không tự chủ nhu lại, “Thế anh cũng ăn ở đây, mấy món này trông thì chẳng ra sao mà cũng thơm lắm!” Nghiêm Dịch Trạch nói xong còn cố ý cúi người ngửi, giả vờ rất yêu thích ngồi bên cạnh Tần Di. Tần Di biết anh đang giả thần giả quỷ nhưng cũng không vạch trần, để anh nói chuyện một mình. Nghiêm Dịch Trạch gắp mấy đũa nhai nuốt thấy cô không đụng đũa quay đầu hiếu kì hỏi, “Sao em không ăn?” “Em đang đợi bạn!”. “Đợi bạn? Bạn nào?“ Nghiêm Dịch Trạch sắc mặt hơi thay đổi con ngươi loé lên ý cảnh giác. “Đợi ai là việc của em, anh làm thế này là có ý gì?” Tần Di nhíu mày nhìn anh hỏi, Nghiêm Dịch Trạch mới phát hiện mình có chút quá khẩn trương, nhẹ nhõm cười cười, “Em là vợ anh, anh đây là đang quan tâm em”. “Đừng quên, chúng ta còn chưa đăng ký đâu!” Thấy cô nhắc lại chuyện cũ, Nghiêm Dịch Trạch trong lòng căng thẳng, lúc này mới nhớ chuyện này là thật trong nháy mắt cảm thấy có chút không an toàn, cười nói, “Hay là đợi chúng ta ăn xong đi đăng ký luôn!”. “Anh rất rảnh à? Ngày đầu tiên đi làm đã trốn việc?”, Tần Di cười như không cười nhìn anh. Nghiêm Dịch Trạch cười tủm tỉm nói, “Trốn việc thì sao? Công việc sao quan trọng bằng em được!” Tần Di nhíu mày nhìn anh hồi lâu, cười nói, “Đúng không? Hay anh đừng đi làm nữa, ở nhà với em đi”. “Cái này...” Nghiêm Dịch Trạch nghe xong liền ỉu xìu, bất đắc dĩ nói, “Chuyện này sợ là không được! Anh là người đàn ông duy nhất nhà họ Nghiêm, không thể bỏ mặc công ty không để ý đến!”. “Thế anh còn muốn nói gì nữa?” Thấy anh vẫn còn muốn giải thích, Tần Di phất tay, “Được rồi, anh đừng nói nữa! Em nói đùa thôi, chuyện đăng ký nói sau đi, anh thành thật đến công ty đi làm đi! Anh vừa mới về công ty phải chú ý đến hình tượng!” “Vợ anh chu đáo nhất!” Thấy anh tận lực lấy lòng, Tần Di từ chối cho ý kiến cười cười. Cô sẽ không nói với anh, cô làm thế này bởi cô không muốn đi đăng ký kết hôn với anh. Cô cũng không biết anh va Lâng Lâm đã tiến triển đến đâu hay bao giờ anh sẽ để Lăng Lâm thế chỗ cô, nếu như đăng ký kết hôn rồi, đến lúc đó lại muốn ly hôn thì quá phiền phức. Lúc Tiết Vãn Tình đến thấy Nghiêm Dịch Trạch thì hơi sửng sốt, nhất là khi nhìn thấy La Kỳ đang đứng ở phía sau sắc mặt có chút đỏ lên, nói thế nào cũng không muốn ngồi ăn cùng hai người, nói sợ làm phiền hai người nên muốn ngồi bàn khác. Nghiêm Dịch Trạch biết rõ, quay đầu liếc mắt ra hiệu cho La Kỳ cùng Tiết Vãn Tình ăn cơm. La Kỳ cảm kích gật đầu với anh rồi mới chạy đi. Thấy hai người đang ăn uống trò rất ấm áp, Nghiêm Dịch Trạch mới cười nói với Tần Di, “Hai người họ cũng thật xứng đôi”. “Còn cần nói à?” Tần Di lườm anh một cái, cúi đầu ăn cơm, không để ý đến anh nữa. Nghiêm Dịch Trạch nhìn cô con ngươi lấp lóe cuối cùng cũng không nói gì, cơm nước xong xuôi bị cô đuổi đến công ty. Sau đó cô cùng Tiết Vãn Tình đi đến quán bên cạnh uống ly cà phê, buổi chiều cùng Tiết Vãn Tình đi liên hệ nhà cung cấp, Nghiêm Dịch Trạch đang ở tập đoàn Nghiêm thị nghe La Kỳ báo cáo thì không để ý đến Tần Di nữa chuyên tâm xử lý công việc. Mãi cho đến khi trời tối kết thúc một ngáy làm việc, Nghiêm Dịch Trạch về đến nhà họ Nghiêm không thấy Tần Di đâu hỏi quan gia thì ông nói cô chưa về. Anh đã sai La Kỳ đi làm việc nên tự mình gọi điện thoại cho Tần Di. “Em khi nào về ăn cơm?” “Em cùng Vẫn Tình chút nữa còn phải đi chợ hoa, chắc không về ăn cơm đâu, anh nói với bà không cần đợi em đâu!” “Cũng được, chú ý an toàn, về sớm một chút”, Nghiêm Dịch Trạch cúp điện thoại cũng không để ý. Dù sao bây giờ anh cũng bận ở công ty, cô có việc để làm cũng tốt, đỡ phải ở nhà nghĩ lung tung. Nhưng anh không biết Tần Di căn bản không cùng Tiết Vãn Tình mà đang ở cùng Lăng Mục Dương.