Cưới nhanh với thiếu gia ác ma

Chương 10 : chủ nhân thực sự của chiếc sườn xám

Nghiêm Dịch Trạch thấy cô cầm bộ sườn xám anh đưa đi từ phòng tắm khẽ nheo mắt lại hỏi “Không mặc vừa sao?”. Tần Di lắc đầu, đem sườn xám trả lại cho anh, “Anh cho tôi mấy phút, tôi rất nhanh có thể sửa chiếc váy cưới này”. Nói xong cô một lần nữa cầm kéo lên, một nháy mắt linh cảm hiện lên trong đầu, chuẩn bị cắt vạt áo cưới. Không nghĩ đến Nghiêm Dịch Trạch lại nắm chặt tay cô lắc đầu hỏi, “Vật có ý nghĩa thế này mà bị cắt đi thì thật đáng tiếc!”. Tần Di vừa muốn tranh luận thì Nghiêm Dịch Trạch cẩn thận đem chiếc váy cưới gói vào. Tần Di lúc này hoàn toàn không có cách nào, bà lão còn đang ở dưới lầu đợi, còn chần chừ nữa thì trời sẽ tối mất. Nghiêm Dịch Trạch sau khi thu thập váy cưới thấy cô vẫn đứng đó thì hỏi cô sao không đi thay đồ. Tần Di nói không quen mặc sườn xám thì Nghiêm Dịch Trạch lại cười nói, “Mọi người đều sẽ có lần đầu tiên! Tôi tin em sẽ thích sườn xám sớm thôi! Ngoan, nhanh đi thay đi còn chần chừ nữa thì trời sẽ tối mất.” Dù miễn cưỡng thế nào, Tần Di vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời anh, trì hoãn thời gian làm mất mặt nhà họ Nghiêm thì sẽ phải chịu gia pháp khắc nghiệt nhà họ Nghiêm. Cô không nghĩ bà Nghiêm thấy cô vừa vào cửa nên mắt nhắm mắt mở với cô, mà sự tồn tại trong lòng bà cô không quan trọng như vậy. Nghiêm Dịch Trạch nhìn thấy cô mặc sườn xám bước ra thì hai mắt sáng ngời không ngừng khen Tần Di mặc bộ này rất đẹp mắt mồm miệng như được nếm mật. “Chúng ta có thể đi rồi sao?” Tần Di rất không được tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng đem sườn xám vốn không thuộc về cô cởi ra, giọng điệu có chút cấp bách. Nghiêm Dịch Trạch không biết là không phát hiện, hay là cố tình không để ý đến, lắc đầu nói, “Em đợi chút!” Nghiêm Dịch Trạch lại lấy một đôi giày cao gót màu xanh theo phong cách cổ điển, cô không nói gì liền đi vào rồi đi ra ngoài trước. Còn tiếp tục đợi không biết Nghiêm Dịch Trạch còn buồn nôn đến thế nào. Trong phòng khách bà Nghiêm đang nhàn nhã uống trà, nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn về phía cầu thang. Một giây sau bà Nghiêm liền ngây ngẩn cả người, nhìn bộ sườn xám cùng đôi giầy trên người Tần Di nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần, ánh mắt vẩn đục hoài nghỉ nhìn cô. “Bà nội người sao thế?”. “Không sao!” Bà Nghiêm cười cười chỉ vào bộ sườn xám và giày trên người Tần Di lơ đãng hỏi một câu, “Sườn xám và giày này con tìm thấy ở đâu?” “Là Dịch Trạch bảo con mặc ạ!”. “ÔI” Bà Nghiêm lóe lên một cảm xúc khó tả rồi gật đầu cười, “Chiếc sườn xám rất phù hợp với con! Thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi!”. Nói xong ánh mắt không tự chủ nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hưng phấn lôi kéo tay Tần Di cười ngây ngô, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Thăm viếng ba mẹ Nghiêm Dịch Trạch xong bà Nghiêm nói muốn đưa anh đi làm chút chuyện, để quản gia đưa Tần Di về trước. Trên đường đi, Tần Di phát hiện trong mắt quản gia mang theo một ý cười. “Quản gia, tôi mặc bộ sườn xám này có vấn đề gì không?” “Thưa cô chủ không có!” Quản gia đáp lại. “Không có thật không? Thế ông biết được chiếc sườn xám này trước kia là của ai sao?” Tần Di hỏi câu này xong liền hối hận, cô đây không phải muốn mình không thoải mái sao. “Bộ sườn xám cùng giày mà cô đang đi là khi phu nhân khi còn sống mời người may, nhưng đáng tiếc chưa kịp mặc đã xảy ra chuyện! Lúc hấp hối phu nhân nói hai vật này đợi khi cậu chủ lấy vợ để lại cho con dâu tương lai, bình thường cậu chủ luôn coi chúng là báu vật, đến lão phu nhân cũng không cho xem!” Quản gia nhìn bộ sườn xám trên người Tần Di cảm khái nói. Nghe quản gia nói xong Tần Di cả người sững sờ.