Trần Quốc Bảo tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết. Người trước mặt này rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới có thể làm được mọi chuyện cẩn thận đến trình độ như thế. Đứa bé của anh ta sao có thể không cần quan tâm? “Muốn đi dạo sao?” Trần Quốc Bảo nói chậm lại: “Tôi đi cùng cô” Tô Nguyệt Đình cảm giác Trần Quốc Bảo thay đổi rất nhiều. Cô ấy muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là vì sao, lại sợ hãi Trần Quốc Bảo không nói. Thật ra Tô Nguyệt Đình rất thích Trân Quốc Bảo như vậy, giống như năm đó mình chăm sóc cho anh ta, người đàn ông dịu dàng giống nhau như. Có lẽ chính là bởi vì đứa bé, đơn giản chỉ vì đứa bé. Nghĩ như vậy, mặc dù Tô Nguyệt Đình có chút thất vọng, nhưng an lòng hơn rất nhiều. “Tới công viên kia đi.” Tô Nguyệt Đình nâng ngón tay chỉ: “Tôi vừa mới ăn xong, đi lại một chút” Trần Quốc Bảo lên tiếng, nói bóng nói gió: “Bác sĩ nói như thế nào? Với tình huống cơ thể của cô bây giờ, đi lại như vậy không có vấn đề gì chứ?” “Muốn sau này lúc sinh không đau đớn, vẫn nên vận động vừa phải” Tô Nguyệt Đình giải thích. Trần Quốc Bảo vuốt cằm: “Được” Buổi chiều hôm nay Tô Nguyệt Đình đều có chút lâng lâng, bởi vì Trần Quốc Bảo đi tản bộ cùng cô ấy đến lúc trở lại phòng bệnh, luôn một bước cũng không rời. Sau đó cô ấy tựa vào đầu giường, nhìn Trần Quốc Bảo ngồi nghịch điện thoại di động trên sô pha, trong lòng tĩnh lặng. Thật ra sau khi biết mình mang thai, Tô Nguyệt Đình vẫn rất sợ hãi, mà loại sợ hãi này dường như có thể bị Trần Quốc Bảo xua tan nếu người đàn ông này không tỏ thái độ thù địch với cô ấy nữa. “Điện thoại của cô đâu?” Trần Quốc Bảo hỏi. Tô Nguyệt Đình chợt hoàn hồn, phát hiện người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại dưới gối đưa cho Trần Quốc Bảo. Trần Quốc Bảo tiếp nhận, tia hung ác trong ánh mắt đã tan đi một chút, cong môi cười yếu ớt: “Tin tưởng tôi như vậy sao?” Tô Nguyệt Đình cảm giác hai má nóng bừng, không dám nhìn Trần Quốc Bảo: “Chỉ là cái điện thoại mà thôi, anh cũng không làm được cái gì: “Vậy nếu tôi muốn làm cái gì thì sao?” Trần Quốc Bảo hỏi. “Hả?” Tô Nguyệt Đình có chút ngoài tưởng tượng, còn bị Trần Quốc Bảo. nhìn vô cùng chăm chú, nhất thời không biết nói gì: “Tôi… tôi…” “Không có việc gì” Trần Quốc Bảo quyết định làm người, không bắt nạt cô ấy nữa, vì thế rất nhanh lưu số điện thoại của mình vào, ghi tên xong, sau đó trả lại cho Tô Nguyệt Đình: “Sau này có việc gì thì trực tiếp liên lạc với tôi.” <img src="https://truyen.one/wp-content/uploads/476-cuoi-ngay.jpg" data-pagespeed-url-hash=824617245 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Anh ta tính toán để một thời gian, nếu hai người trong nhà kia biết, sợ là vui vẻ đến mức bay lên trời. “Ý của tôi Ià sao lại không thể?” Khớp xương Tô Nguyệt Đình trắng bệch, giọng cực kỳ nhỉ: “Sinh con khi chưa kết hôn có để ý không?” Trần Quốc Bảo đột nhiên ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Dù sao cũng là tôi động vào cô nên mới có đứa bé này” Tô Nguyệt Đình bởi vì câu này mà sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cười gật đầu: “Cảm ơn” Hiện tại tinh thần của Tô Nguyệt Đình cực kém, sau khi nói chuyện với Trần Quốc Bảo một lúc mí mắt đã bắt đầu muốn sập xuống. Trần Quốc Bảo nhìn ra liền giúp đỡ cô ấy nằm xuống, đắp chăn cho cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi”.