Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 338 : Lột Da Bà Ta
Người phụ nữ nhìn thấy Hoàng Khánh Minh rùng mình, thì vô cùng hài lòng cười thấp hai tiếng, sau đó chậm rãi nâng một chân lên đạp mạng vào vai Hoàng Khánh Minh “Cô làm rất tốt” Người phụ nữ nhìn Hoàng Thu Văn.
Hoàng Thu Văn chắc đã có sự chuẩn bị trước nên cô ta rất tỉnh táo, nhưng vì làm ra loại chuyện như này với Hoàng Khánh Minh người mà cô ta luôn sùng bái, nên sợ đến nỗi hai chân run rẩy, chậm rãi quỳ xuống đất.
Hoàng Thu Văn hít sâu một hơi, âm thanh run rẩy: “Cô đã nói sẽ không làm hại Khánh Minh”
“Đương nhiên rồi, không nhưng không làm hại anh ta, tôi còn sẽ cố gắng giúp đỡ cô, khiến trong lòng anh ta chỉ còn lại một người là cô” Người phụ nữ nói xong, gót giày lại đè ép lên vai Hoàng Khánh Minh sâu thêm hai lần.
“Nơi này khá Giọng điệu của người phụ nữ nhẹ nhàng: “Rất thích hợp với t Võ Hạ Uyên khẽ hất ống tay áo, có vật gì đó rơi vào lòng bàn tay.
“Hợp với cô?”
Thanh âm lạnh lùng cười lạnh, sự dịu dàng trong giọng điệu của Hoàng Khánh Minh đã hoàn toàn biến mất, không thể che dấu được sát ý nồng đậm: “Cô là thứ gì chứ?”
Người phụ nữ giật mình quay người lại: “Anh…”
Động tác của Hoàng Khánh Minh rất nhanh, anh bóp lấy cổ người phụ nữ rồi đập mạnh xuống khiến cả người người phụ nữ đều ngã xuống bên cạnh bàn ăn, đồng thời cửa lớn nhà họ Hoàng đóng lại từ bên ngoài, người mà Hoàng Đức Thuần dẫn theo bao vây xung quanh, tạo thành một vòng vây lớn.
Người phụ muốn bò dậy, nhưng lại bị Hoàng Khánh Minh đạp một cái lùi về phía sau, trong từ điển của người đàn ông này hoàn toàn không hề tồn tại bốn từ “thương hoa tiếc ngọc”, anh ta nghiêng người, cởi mặt nạ của người phụ nữ ra.
Một gương mặt rất thanh tú, tướng mạo giống Hoàng Khánh Minh đến năm mười phần trăm.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Khánh Minh nhìn thấy người phụ nữ này, anh ta ngẩn ra hai giây, sự thù địch đẫm máu trong mắt anh ta lập tức trào ra.
Hóa ra như vậy, Hoàng Khánh Minh cười lạnh.
Sức lực của người phụ nữ không thể đánh lại Hoàng Khánh Minh, nhưng miệng lại không nhàn rỗi: “Độc trong người anh đã giải rồi sao?
Nhưng có tác dụng gì chứ? Nhìn sắc mặt của anh, chắc là ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng rồi đúng không? Chỉ cần tôi… A”
Hoàng Khánh Minh tiện tay lấy một mảnh sứ trền đất lên, một tia sáng lãnh lẽo lóe lên, không chút lưu tình mà cắt thẳng vào giữa đầu người phụ nữ, thậm chí còn mang mấy phần trút giận.
“Ồn ào” Hoàng Khánh Minh nhàn nhạt nói Người phụ nữ không ngừng la hét, che mặt lăn lộn trên mặt đấy, Hoàng Khánh Minh đứng trong phòng khách, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn đứng rất thẳng, anh ta vẫn tao nhã kiêu ngạo, nở một nụ cười khiến người ta ớn lạnh.
“Giữ một”
Hoàng Khánh Minh nói với Hoàng Đức Thuần: “Cộng thêm cái người chân tôi, tổng cộng là hai.
Hoàng Đức Thuần vẫn lia nhanh như thường, anh †a cầm súng, ánh mắt kiên định: “Tôi biết rồi”
Trương Tấn Phong dùng khăn tay bịt miệng và mũi, anh chậm rãi đứng dậy, đi cùng ‘Võ Hạ Uyên về phía Hoàng Khánh Minh.
Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn người phụ nữ đang lăn lộn trên mặt đất, thấp giọng nói: “Cứ hủy như vậy sao, không sợ dẫn lửa thiêu thân à?”
Hoàng Khánh Minh: “Đây là Nga”
Hàm ý có nghĩa, là địa bàn của tôi.
Trong quá khứ thứ trói buộc Hoàng Khánh Minh nhất chính là chất độc trong người anh †a, ác mộng thời thơ ấu, ăn sâu vào máu thịt sương cốt anh ta, cho dù anh ta có lợi hại thế nào nhưng nếu bị người khác năm được điểm này thì nhất định sẽ chết.
Nhưng bây giờ xiềng xích vô hình đó đã gần được trút bỏ, phần còn lại cũng rất thả lỏng, hay nói cách khác, một khi Hoàng Khánh.
Minh hoàn toàn thoát rồi nó, ai có thể giết được anh ta chứ?
Tiếng súng đã qua xử lý “Póc Póc” vang lên, Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên vào lòng, che mắt cô đi.
Hoàng Khánh Minh thấy vậy nói: “Cũng phải để cô ấy tiếp xúc một chú “Đợi sau này anh có vợ rồi mà anh còn làm như vậy”
Trương Tấn Phong lạnh giọng: “Tôi sẽ không có chút ý kiến nào”
Động tác của Hoàng Đức Thuần rất nhanh, thật sự chỉ giữ lại một người, những người khác đều kéo hết xuống, khi tay của Trương Tấn Phong mở ra, Võ Hạ Uyên chỉ nhìn thấy những người khách mơ mơ màng màng kia, còn có những vết máu tươi trên mặt đất.
“Còn lại một người để anh ta đưa cô về”
Hoàng Khánh Minh năm lấy tóc của người phụ nữ, ghé sát vào tai cô ta dịu dàng nói: “Những cái đầu kia là quà mà tôi tặng cho chủ cô, nói với cô ta, đừng có bao giờ xuất hiệ trước mặt tôi, bằng không nhất định sẽ sống da bà ta”
Da đầu Đỗ Hoài Thu căng cứng, cô ta bị cơn đau thấu xương trên mặt hành hạ gần như: phát điên, sự tự mãn lúc trước đã không còn nữa, cô ta biết Hoàng Khánh Minh không hề nói đùa, Đỗ Hoài Thu run rẩy nói: “Rõ ràng anh biết tôi là “Câm miệng”
Hoàng Khánh Minh thấp giọng nói: thật sự rất muốn bẻ gãy cổ cô”
Xe của Đỗ Hoài Thu dừng sau biệt thự, nếu như không phải có Hoàng Thu Văn hỗ trợ, cô ta hoàn toàn không thể lại gần được như vậy.
Bây giờ cô ta mang theo vết máu sâu trên mặt và một cốp đầu người sau xe trở về, máu tươi thuận theo xe chảy ra ngoài, chỉ còn lại một người đàn ông đeo mặt nạ hơi thở khó. khăn, lái xe đưa Đỗ Hoài Thu run rẩy rời đi.
Mẹ của Đỗ Hoài Thu tên là Đỗ Khuê, theo nhưng gì Đỗ Hoài Thu biết thì mẹ cô ta là một bậc thầy điều hương rất nổi tiếng, cô ta sùng bái Đỗ Khuê và ước mơ được trở thành một người như bà ta.
Nhưng bây giờ, mặt Đỗ Hoài Thu tràn đầy máu tươi chạy vào phòng Đỗ Khuê, cầu xin mẹ cô ta cứu cô ta.
Tay nghề của bậc thầy điều hương rất tốt, dù sao thì thư viết tay của Bùi Tố cũng được lưu truyền từ Nga Đỗ Khuê đeo mặt nạ nửa bên màu vàng, lộ ra khuôn mặt trăng như ngọc và đôi mắt động lòng người, năm tháng dường như không hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt bà ta, nhìn Đỗ Hoài Thu bị như vậy bà ta cũng chỉ cau mày, sau đó lập tức lấy hộp cấp cứu.
Đỗ Khuê hiếm khi có cảm xúc không ổn định như vậy, bà ta giống như một tảng băng chìm hàng ngàn năm, chim chóc bay qua sẽ chết cóng.
“Mẹ, mẹ…”
Đỗ Hoài Thu khóc đến nỗi đứt từng ruột gan: “Con không muốn gương mặt bị hủy đâu, con không muốn”
Tay nghề của Đỗ Khuê rất nhanh, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Ai làm?”
Đỗ Hoài Thu đột nhiên im bặt.
Động tác của Đỗ Khuê dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Hoài Thu: “Con đã làm cái gì?
Đỗ Hoài Thu không nói gì, Đỗ Khuê mạnh tay: “Mau nói”
“A” Đỗ Hoài Thu bị ấn đến nỗi đau đớn, nức nở nói: “Mẹ, con, con…”
Đỗ Khuê đột nhiên đứng dậy: “Con đi tìm nó?”
Thân thể Đỗ Hoài Thu run rẩy, kính sợ mà nịnh nọt nói: “Mẹ, Hoàng Thu Văn quá muốn có được anh ta nên đồng ý với yêu cầu của con, dùng mê hương”
“Sau đó thì sao?” Đỗ Khuê cụp mắt xuống, trong đáy mặt bà ta tràn đấy băng lạnh “Mẹ Đỗ Hoài Thu như được khích lệ, đột nhiên nắm lấy váy Đỗ Khuê, vội vàng nói: “Tin tức do bọn thuộc hạ gửi đến trước kia là sự thật, độc trên người Hoàng Khánh Minh đã được giải rồi, mặc dù anh ta vẫn bị ảnh hưởng nhưng mê hương đã không thể khống chế anh ta được nữa.
Nếu là trước đây, anh ta chắc chăn sẽ nhớ lại những ngày tháng không nhìn thấy mặt trời đấy, nhưng bây giờ đã không còn tác dụng nữa, thật sự không còn tác dụng nữa”
Đỗ Khuê hít sâu một hới: “Có thể đoán được Võ Hạ Uyên kia là một thiên tài điều hương hiếm có”
Đỗ Hoài Thu bĩu môi, trên mặt cô ta vẫn còn vương vết máu, gương mặt u ám của cô †a hiện rõ tia ma quỷ.
Cô ta ghét nhất là thấy.
Đỗ Khuê khen người khác, rõ ràng tài năng của cô ta cũng rất cao mà.
“Nó hủy gương mặt con là vì nhìn thấy mặt con” Đỗ Khuê chắc chắn Đỗ Hoài Thu rùng mình khi nghĩ đến cơn đau lúc mảnh sứ kia ghìm vào da thịt: “Vâng”
Một tia cảm xúc hiện thoáng qua trong mắt Đỗ Khuê, bà ta dừng lại một chút: “Nó có nói gì không?”
“Anh ta nói, nếu như gặp lại”
Đỗ Hoài Thu nuốt nước bọt: “Nhất định sẽ lột sống da của mẹ”
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
38 chương
183 chương
38 chương
69 chương
27 chương