Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 18 : Bôi thuốc “anh… anh tấn phong anh đang nói gì đấy”
Vũ Tuyết Mai đã bắt đầu nức nở: “Anh trách em cũng không sao nhưng anh không thể nghĩ em như vậy được.”
“Tuyết Mai” Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thẳm: “Anh coi em như em gái, vậy nên quan tâm em, bảo vệ em nhưng mọi người không thể lợi dụng điều ấy để làm tổn thương vợ với con anh được”
Bên tai Võ Hạ Uyên ù ù, cô nghỉ ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì làm sao nghe được mấy câu Trương Tấn Phong nói chuyện giúp cô chứ?
Vũ Tuyết Mai càng ngơ ngẩn hơn, cô ta tự lẩm bẩm: “Anh coi em như em gái?”
Trương Tấn Phong gật đầu đáp lại không chút do dự: “Vẫn luôn là như vậy”
Vũ Tuyết Mai đứng lên như một con rối, cô ta mờ nịt đi về phía Trương Tấn Phong rồi bất chợt nhào tới chỗ Võ Hạ Uyên với gương mặt trở nên hung á! c “Là bởi vì cô ta đúng không? Nếu như không có cô ta thì anh chắc chắn đã ở bên em rồi! Em vất vả lắm mới chờ được đến lúc Ngô Hồng Nhi ra đi, làm sao anh có thể nói anh coi em như em gái chứ?” Gương mặt Vũ Tuyết Mai dữ tợn, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ ấm áp, uyển chuyển như lúc bình thường nữa. Võ Hạ Uyên nghĩ thầm chắc hẳn cô ta yêu Trương Tấn Phong nhiều lắm, vì thế mới có thể vì một câu nói của đối phương mà thất thố đến mức này.
Trương Tấn Phong đẩy Võ Hạ Uyên ra sau lưng, ôm lấy Vũ Tuyết Mai rồi nghiêng đầu nói với Võ Hạ Uyên: “Cô ra ngoài trước đi.”
Võ Hạ Uyên gật đầu, che bụng đi nhanh ra ngoài.
Đứng ngoài hành lang, Võ Hạ Uyên càng cảm thấy chuyện vừa xảy ra cứ như ảo giác. Trương Tấn Phong chẳng phân biệt trắng đen bắt cô xin lỗi, thế mà cuối cùng chuyện gì anh cũng biết hết.
Điều càng khiến Võ Hạ Uyên khiếp sợ chính là anh đã nói chắc như đỉnh đóng cột rằng luôn coi Vũ Tuyết Mai như em gái.
Chẳng bao lâu sau, Trương Tấn Phong đi từ phòng bệnh ra với quần áo hơi xốc xếch và hai vệt máu tím đỏ in hẳn trên cổ, chính bởi vì làn da người đàn ông này rất trắng nên hai vệt ấy càng lộ rõ đến mức khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
Có lẽ ánh mắt Võ Hạ Uyên quá rõ ràng nên Trương Tấn Phong khẽ cau mày: “Sao hả?”
“Trên cổ anh..” Võ Hạ Uyên chỉ chỉ: “Chảy máu: “Không sao.” Trương Tấn Phong thờ ơ.
Võ Hạ Uyên chợt kéo cánh tay Trương Tấn Phong, nhớ đến lúc nãy anh bảo vệ mình, cô bỗng hơi mềm lòng: “Hay là bôi ít thuốc đi, bị nhiễm trùng không tốt đâu”
Trương Tấn Phong im lặng mấy giây, sau đó cong cong khóe miệng: “Được thôi, cô giúp nhé.”
Võ Hạ Uyên choáng váng, đây là lần đầu cô thấy Trương Tấn Phong cười với mình mà không có mỉa mai và khinh bỉ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra và kê đơn xong, người đàn ông ấy ném thuốc cho Võ Hạ Uyên với cái vẻ “Cô tự xem rồi làm đi”.
Võ Hạ Uyên mím môi, ra hiệu cho Trương Tấn Phong ngồi xuống. Sau đó, cô lấy bông thấm thuốc bôi lên cổ anh. Anh và cô cách nhau rất gần, gần đến nỗi Võ Hạ Uyên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Hình như bị đau nên Trương Tấn Phong nghiêng đầu nhìn Võ Hạ Uyên, thế là đôi môi anh vô tình sượt qua mặt cô.
Trong phút chốc, hai người đều hơi đờ ra.
Trương Tấn Phong đứng dậy trước tiên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Bôi vậy là được rồi, một mình cô về nhà được không?”
“Không thành vấn đề”
Nhìn bóng lưng Trương Tấn Phong sải bước rời đi, một nơi nào đó ở đầu quả tim của Võ Hạ Uyên trở nên nong nóng.
Tuy nhiên, cuộc sống bình yên của cô chưa diễn ra được mấy ngày thì một dãy số điện thoại xa lạ bỗng liên lạc với Võ Hạ Uyên.
Nghe bà Nga ở đầu bên kia điện thoại khóc lóc kể lể, Võ Hạ Uyên ấn mạnh vào trán mình một cái cho tỉnh táo: “Sao bà biết phương thức liên lạc của tôi?”
Ở đầu bên kia, bà Nga ậm à ậm ừ tiếp tục đề †ài mà mình vừa nói: “Võ Hạ Uyên à, tôi biết bây giờ cô giàu có, thành công rồi nên coi thường chúng tôi. Nhưng cô cũng không thể đối xử với anh cô như vậy chứ!”
“Phan Công Bảo? Anh ta làm sao?” Giọng Võ Hạ Uyên lạnh như băng: “Từ trước đến nay, Phan Công Bảo đã lấy gần ba trăm triệu rưỡi từ chỗ của tôi rồi, tôi đâu có phụ lòng gì các người”
Bà Nga nghẹn ứ cổ. Một giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận ồn ào, sau đó là tiếng chửi rủa chói tai của Nguyễn Bảo Vân: “Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ nhà cô, dám tìm người hãm hại anh mình! Tôi nói cho cô hay, anh cô mà không ra được thì cô không xong với tôi đâu Võ Hạ Uyên kịp thời phản ứng, cô bật thốt lên rồi hỏi: “Phan Công Bảo lại đi đánh bạc à?” Lúc cô còn chưa lên lớp bảy, Phan Công Bảo đã thích cầm tiền gia đình đi đánh bạc rồi. Nếu không phải bố Đỗ phát hiện sớm thì có lẽ tiền quan tài cũng sẽ bị cược vào sòng bạc luôn. Sau đó anh ta có thu liễm lại bởi vì không có tiền, song từ lúc lấy được tiền ở chỗ cô thì anh ta lại bắt đầu không kiềm chế được.
Thế nên bà Nga và Nguyễn Bảo Vân gọi điện tới lúc này là có ý gì đã rất rõ ràng rồi, còn về phần phương thức liên lạc của cô, chắc chắn là nhờ Vũ Tuyết Mai…
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
24 chương
562 chương
448 chương
9 chương
24 chương
110 chương
50 chương
10 chương