Cưới Ma
Chương 10 : Cuộc Hẹn
Tối nay Chu Xung đi hát phòng trà, sẽ về rất khuya.
Lục Lục ở nhà một mình, cô kéo kín mọi rèm cửa, rồi lại chơi game “World of Warcraft”, cô muốn kiểm nghiệm xem đôi mắt quái dị kia có tồn tại hay không: dù mấy hôm trước, cứ mỗi khi thao tác đến chỗ gay cấn thì máy bị đơ, nhưng rất có thể chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Vừa ngồi trước màn hình, Lục Lục đã cảm nhận có một ánh mắt… nó ẩn trong bóng tối.
Cô không nhìn thấy mi mắt, lông mi hay con ngươi nhưng có thể nhìn thấy hai luồng sáng lấp lánh của nó.
Lục Lục không để ý nữa, cô bắt đầu trò chơi.
Sau khi đăng nhập, cô tổ chức đội quân tinh nhuệ và để đi tiêu diệt một số tên cầm đầu, máy tính vẫn hoạt động tốt, thậm chí tốc độ mạng còn nhanh khác thường.
Lục Lục cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi giải tán đội ngũ, cô lại tổ chức đánh trận địa, vừa chờ đợi, vừa khai mỏ, hái thuốc.
Sau khi chờ 20 phút, cô thâm nhập trận địa, đúng lúc này thì tuột dây mạng.
Lục Lục ngán ngẩm ngồi một lúc, rồi lại kết nối mạng, tiếp tục đánh trận địa.
Chờ hơn nửa giờ mới đăng nhập được thì lại tuột dây mạng.
Cô quay đầu ngó nhìn khắp xung quanh.
Căn nhà vẫn tĩnh lặng.
Cô lại nhìn tấm rèm che cửa màu đen.
Hoàn toàn bất động.
Cô thử vén nó lên.
Không thấy gì lạ.
Lục Lục cảm thấy rất cô đơn, muốn có người để trò chuyện.
Tất nhiên không thể gọi điện cho Chu Xung, vì lúc nay anh đang biểu diễn.
Cô lại lên mạng, tìm một phần mềm chat, đăng ký nickname là “Hồng”.
Vào chat room rồi, cô gặp một nickname là “anh Mạn”, cô chọn luôn và chủ động nói chuyện trước.
Hồng: Xin chào.
Mạn: Bạn là nam hay nữ?
Hồng: Không khai báo, được chứ?
Mạn: Đương nhiên.
Hồng: Tôi gặp phải một chuyện kỳ quái, muốn trò chuyện với bạn.
Mạn: Thế ư?
Hồng: Hình như có một đôi mắt nấp trong máy tính của tôi, hễ tôi ở nhà một mình thì nó lại xông ra quấy rối.
Tôi ngờ rằng lúc này nó đang lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện của chúng ta…
Mạn: Bạn đang ở nhà một mình à?
Hồng: Đúng.
Mạn: Ta chuyển sang chat ở mạng QQ.
Cả hai chuyển sang mạng QQ tiếp tục trò chuyện về đề tài này.
Nói chuyện một lúc, Lục Lục nhận ra anh chàng này rất “hám gái”, rất muốn biết có phải “Hồng” đang ở thành phố này hay không, đang ở khu vực nào, có thể gặp gỡ không… Chẳng thể nói chuyện tiếp, cô bèn cắt luôn và thoát khỏi mạng QQ, sau đó ngồi nghệt ra trước màn hình.
Nếu đôi mắt kia tồn tại thật, thì nó có thể ẩn nấp ở đâu? Trong máy tính của mình? Trong tệp văn bản? Trong những người hàng xóm trên mạng? Trong các phần mềm lướt web? Trong thùng rác máy tính?
Thùng rác…
Lúc này cô mới nhìn thấy trong thùng rác mới có thêm một file! Thần kinh Lục Lục căng thẳng.
Cô biết chắc chắn nó là tấm ảnh cưới ma mà Chu Xung đã xóa bỏ.
Nó đã bị xóa sạch, thế rồi không hiểu bằng cách nào nó lại được khôi phục trở lại, rồi lại có mặt ở thùng rác.
Đêm nay quá yên tĩnh, đến mức nếu đánh rơi cái kim cũng sẽ nghe thấy.
Lục Lục đối diện với màn hình, cô bỗng lên tiếng: “Ta biết ngươi đang nhìn ta.” Nói xong, cô khẽ rùng mình.
Đôi mắt ấy im lặng.
“Ngươi là ai? Nói cho ta biết được không?”
Đôi mắt ấy im lặng.
“Tại sao ngươi không cho ta chơi game? Lẽ nào ngươi chỉ muốn ta biết ngươi đang tồn tại?”
Vẫn im lặng.
“Ta sẽ đoán xem ngươi là ai.
Nếu đoán đúng thì ngươi phải có chút phản ứng gì đó, được không?”
Vẫn im lặng.
“Ngươi là cha của Chu Xung?”
Im lặng.
“Ngươi là chủ cũ của chiếc máy tính này?”
Im lặng.
“Ngươi… là người đã chết trong tấm ảnh cưới ma?”
“Choang…” một tiếng nghe rất rõ! Tiếng động vọng ra từ gian toilet.
Lục Lục sợ phát run, cô vội chạy về phía toilet.
Cái cốc đựng bàn chải đánh răng bị rơi xuống sàn.
Cốc không vỡ, còn bàn chải đánh răng văng sát miệng lỗ thoát nước, răng bàn chải ngửa lên.
Lẽ nào đây là phản ứng của hắn?
Lục Lục từ từ cúi xuống nhặt chiếc bàn chải.
Bàn tay đang đưa ra bỗng dừng lại.
Liệu có phải con sâu kia ngụy trang thành cái bàn chải này không? Cô nhìn thật kỹ.
Không phải.
Khi mua bàn chải đánh răng, cô đã cố ý chọn bàn chải màu xanh lục, còn con sâu kia màu ghi nhạt.
Nhưng khi Lục Lục tiếp tục đưa tay ra thì cô bỗng rùng mình.
Ngón tay thấy lành lạnh… rồi cô nhìn thấy phần cán bàn chải hơi động đậy, rõ ràng là cái đuôi con sâu! Lục Lục thét lên, đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.
Con sâu màu xanh lục nhanh chóng chui xuống cái lỗ thoát nước tối om, cái đuôi ve vẩy mất hút.
Lục Lục đứng chết trân.
Nó là con sâu ư?
Trước đây Lục Lục dùng bàn chải đánh răng màu ghi nhạt, thì xuất hiện con sâu màu ghi nhạt, nay cô dùng bàn chải màu lục thì xuất hiện con sâu màu lục! Có phải cả hai vẫn chính là con sâu đó không?
Chúng biến đổi theo màu sắc bàn chải đánh răng của cô, để làm gì? Định lừa cô, để chui vào miệng cô chăng? Và, chúng đem bàn chải đánh răng của cô đi đâu? Tha xuống cái lỗ thoát nước hay sao?
Lục Lục đặt cái chậu chặn kín miệng lỗ thoát nước, rồi trở về phòng.
Mọi ngày khu vực này thường có tiếng bước chân của mọi người lên gác xuống gác, nhưng hôm nay thì im ắng khác thường.
Lục Lục nhìn chiếc máy tính hồi lâu, rồi cô bỗng nói: “Ta muốn gặp ngươi, ngay bây giờ!”
Cô vừa nói xong bèn ngoảnh đầu nhìn quanh.
Các bạn thử đoán xem Lục Lục nhìn thấy gì? Danh ca Michael Jackson đã chết? Khuôn mặt tuấn tú sáng ngời của anh với ánh mắt sâu thẳm đang nhìn Lục Lục.
Cô choáng ngất mấy giây, toàn thân cứng lại.
Rồi cô chợt nhận ra đó là tờ áp-phích quảng cáo của Chu Xung dán trên tường từ lúc nào! Không phải là ma.
Lục Lục quay lại nhìn cái máy tính, khẽ nói: “Tôi không biết thế giới của các người có những quy tắc gì, nhưng chắc không thể dễ dàng hiện thân, các người cần ẩn nấp.
Thế này vậy: hai giờ chiều mai tôi ngồi trên ghế đá ở sân trước thư viện thành phố, nếu người có tồn tại thật thì hãy xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi chờ!”
Nói xong Lục Lục tắt máy tính.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
39 chương
352 chương
9 chương
19 chương
83 chương
17 chương