"Ảnh viện áo cưới Tình yêu quá là hoành tráng! Lục Lục và Chu Xung như bước vào thế giới của những câu chuyện đồng thoại. Khung cảnh được bày trí như muốn nhắn nhủ một thông điệp cổ tích "từ đó hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau mãi mãi". Khi cả hai đang đứng trong phòng tiếp khách để chọn áo cưới, có một cô gái bước đến nói: "Chụp ảnh cưới ở chỗ chúng tôi có hai hình thức là chụp trong nhà và ngoài trời, anh chị chọn hình thức nào ạ?" Lục Lục nhìn Chu Xung: "Bên ngoài lạnh lắm, ta chụp trong nhà." Chu Xung gật đầu: "Ừ!" Cô gái tiếp tục nói: "Trang phục kiểu Trung Quốc gồm các mốt: mộng ảo tương lai, thời trang hiện đại, kinh điển truyền thống. Ngoài ra còn có mốt theo phong cách Dân Quốc..." Lục Lục đắn đo. Chu Xung nói: "Chúng tôi ưng mốt hiện đại." Cô gái: "Vâng. Mốt hiện đại gồm bộ Chi tôn, bộ Hiển quý, bộ Vinh hoa..." Chu Xung hỏi: "Bộ nào đắt nhất?" Cô gái mỉm cười: "Bộ Chi tôn." Chu Xung chọn ngay: "Được. Chi tôn." Có đến bảy tám người phục vụ họ, người lo quần áo, người lo hóa trang, người phụ trách ánh sáng, người bố trí phông nền, người chụp ảnh... có cảm giác cô dâu chú rể cứ như là hai ngôi sao. Lúc chụp ảnh, người thợ ảnh nói: "Cười lên!" Chu Xung nhìn vào ống kính mỉm cười. Người thợ ảnh lại nói: "Cô dâu cười lên nào!" Chu Xung lại nhìn ống kính cười tươi hơn. Người thợ ảnh vẫn chưa vừa ý: "Cô dâu hơi nghiêm nghị thì phải? Nào, cả hai cùng cười lên!" Không hiểu tại sao Lục Lục không thể cười được. Mắt nhìn vào ống kính nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến căn nhà cô ở "thị trấn Đa Minh", cái bàn cổ điển, cái gương vuông, hai cái ghế bành, bức tranh cổ, tấm thảm đỏ nâu viền trắng, cái máy ảnh có ba chân có bánh xe, bên trên phủ mảnh vải đen... Loay hoay mãi mới chụp xong. Khi họ ra khỏi "Ảnh viện áo cưới Tình Yêu" thì đã hơn 1 giờ chiều. Bên cạnh có một hiệu ăn Nhật Bản, Lục Lục vốn rất thích đồ ăn Nhật, cả hai bèn vào đó ăn trưa. Họ đang gọi món thì di động của Chu Xung reo chuông. Anh mở ra xem, rồi nhìn Lục Lục nói: "Anh phải nghe điện thoại." Lục Lục cười: "Anh cứ nghe đi." Chu Xung cầm điện thoại bước ra ngoài. Chừng hơn mười phút sau anh quay vào, ngồi xuống rồi nói: "Một chiến hữu hẹn gặp anh." "Bao giờ?" "Chiều nay. Lát nữa em cứ về nhà nghỉ ngơi, anh sẽ về sau." "Anh ạ, anh nên nghĩ lại xem, nếu chúng ta đi du lịch kết hôn thì chắc sẽ rất tốn kém; dù Điền Phong là người như thế nào cũng mặc, anh ta tự nguyện chi trả cho chúng ta, sao chúng ta lại phải từ chối? Nếu anh ghét anh ta đến thế thì chi bằng trả lại họ cả thù lao bài hát anh đã hát cho "Lưới tình" cho xong!" Chu Xung thì cắm cúi ngồi ăn các món sushi, không nói gì. "Em nghĩ thế này, chúng ta vẫn đi du lịch Thanh Đảo, rồi trở về. Anh không thích gặp anh ta nữa chứ gì? Em sẽ đến yêu cầu "Lưới tình" thanh toán các khoản chúng ta đã chi dùng, được không? Sau đó ngày 15 chúng ta cưới." Chu Xung im lặng. Lục Lục nói: "Im lặng tức là đồng ý!" Chu Xung đáp gọn lỏn: "Không thể!" Buổi chiều, Lục Lục một mình về nhà, Chu Xung đi gặp bạn. Anh bước chầm chậm đến một công viên yên tĩnh. Trên con dốc nhỏ chênh chếch có bãi cỏ nửa vàng nửa xanh rất phẳng phiu sạch sẽ, hệt như một bức tranh dưới ánh mặt trời, Tiểu Quân đang ngồi đó chờ anh. Phía sau lưng cô là những lùm cây rậm rạp cành lá rất thẳng. Chu Xung rảo bước đến. Đây là lần đầu tiên hai người thật sự gặp mặt kể từ khi chia tay. Từ xa đã nhìn thấy Chu Xung đang bước lại, Tiểu Quân mỉm cười. Chu Xung cũng mỉm cười bước đến trước mặt cô, ngồi xuống bãi cỏ. Tiểu Quân ngẩng đầu, nói: "Trời đẹp thật!" "Ừ!" "Anh xem, bầu trời cứ như vừa được tắm gội." "Ừ!" Tiểu Quân ngoảnh sang nhìn kỹ đôi mắt, sống mũi, khuôn miệng Chu Xung, rồi khẽ nói: "Anh gầy đi đấy!" Chu Xung vẫn trả lời bằng một từ duy nhất: "Ừ!" Tiểu Quân thở dài, cầm chai nước khoáng đặt bên cạnh đưa anh: "Anh uống nước đi!" "Cảm ơn, anh có đem theo." Khi anh mở túi xách lấy ra chai nước khoáng đưa lên miệng tu ừng ực, sau đó quệt miệng, nói: "Gần đây em vẫn ổn chứ?" Tiểu Quân đặt chai nước xuống, nói: "Rất ổn." Chu Xung gật đầu: "Thế thì tốt..." Tiểu Quân khẽ khàng: "Cảm ơn anh, Chu Xung." Chu Xung ngạc nhiên: "Cảm ơn gì chứ?" Tiểu Quân cúi đầu: "Anh đã làm rất nhiều thứ vì em..." Chu Xung mỉm cười: "Không có gì. Lúc đó mẹ em rất lo lắng... thực ra anh có giúp được gì đâu. Lát sau Tiểu Quân bỗng nói: "Anh có còn yêu em không?" Chu Xung nhìn cô hồi lâu, rồi mới nói: "Từ trước đến nay anh luôn yêu em." Tiểu Quân cúi đầu. Rồi nói rất nhỏ nhẹ: "Hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 2011 – ngày bắt đầu của một năm mới. Chúng ta... nên làm lại từ đầu!" Chu Xung đưa chai nước lên miệng uống, mắt nhìn ra phía xa xa, khẽ nói: "Tiểu Quân, anh sắp kết hôn. Hôm nay anh vừa đi chụp ảnh cưới." Tiểu Quân lập tức ngẩng đầu: "Khi nào?" Chu Xung: "Ngày 15 tháng 1." Anh bỗng nhớ ra Tiểu Quân và Trường Thành cũng dự định kết hôn vào ngày 15 tháng 1, anh nghĩ lẽ ra mình không nên nói câu này, bèn bổ sung một câu: "Xin lỗi, ngày này bọn anh đã dự định từ lâu..." Tiểu Quân bẽn lẽn mỉm cười. "Em biết cô ấy rồi... một cô gái rất bình thường." "Cô ấy rất tốt. Chúc hai người hạnh phúc." "Cảm ơn em." Lát sau Chu Xung bỗng nói: "Anh sẽ giúp em nện cho hắn một trận, được không?" "Ai?" "Trường Thành." Tiểu Quân thở dài: "Anh vẫn cứ như đứa trẻ con... không cần thiết!" Chu Xung gật đầu, không nói gì nữa. Lát sau, Tiểu Quân nói: "Chu Xung, anh có thể hát cho em nghe một bài không?" "Em thích nghe bài gì?" "Bài anh đã hát cho "Lưới tình"." "Được." Dưới ánh nắng chan hòa, Chu Xung cất tiếng hát. Dù người đi, bỏ căn phòng hoang hóa, Thì cũng để chìa khóa lại cho anh. Dù người đi, để tình mọc rêu xanh, Thì cứ kê nguyên lành hai chiếc ghế. Dù người mang nhan sắc cho nhân thế, Thì cũng xin gửi lại chiếc gương soi. Dù người ngả vào kẻ khác mất rồi... Hát xong, anh nhận ra Tiểu Quân đã nước mắt đầm đìa. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, khẽ nói: "Kìa em, đừng khóc..." Khi Chu Xung về đến nhà thì trời vẫn còn sáng, Lục Lục không hỏi anh đi đâu, cô đã chuẩn bị xong bữa tối, các món ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt. Lúc ăn cơm, Lục Lục lại nhắc đến chuyến du lịch: "Anh ạ, ngày kia là ngày mùng 3, chúng ta đi Thanh Đảo, ngày 13 trở về, được không?" "Được!" "Anh đồng ý để cho "Lưới tình" thanh toán cho chúng ta chứ?" "Tùy em." Lục Lục reo lên: "Ha ha... phu quân tốt quá! Em nói thật nhé, em đã gọi điện cho Điền Phong. Anh ta tưởng chúng ta sẽ chọn đi Hawai, hoặc đảo Bali hay những nơi nổi tiếng trên thế giới... em nói chúng tôi đi Thanh Đảo thì anh ta bật cười." "Tiền trảm hậu tấu à?" "Em to gan dám làm thế, không vì cậy rằng anh yêu em, em biết anh không thể chịu nổi việc em được đằng chân lân đằng đầu đâu. Ta sẽ đi như thế nào, anh biết không?" "Ý em là gì?" "Khứ hồi bằng trực thăng!" Chu Xung mắt trợn tròn: "Trực thăng đưa đón?" Từ bé đến giờ, đãi ngộ lớn nhất của anh được hưởng là việc "Lưới tình" chỉ trả vé máy bay khoang hạng nhất, đó là lần anh đi Thượng Hải dự cuộc họp báo. Nhưng lần này lại là trực thăng! "Hai giờ chiều ngày mùng 3, chúng ta sẽ đến văn phòng của "Lưới tình", trực thăng đỗ trên nóc nhà chờ chúng ta. Chuyến du lịch kết hôn lãng mạn xa hoa này là độc nhát ở Trung Quốc cũng nên! Chúng ta thật hạnh phúc!" Hồi lâu sau Chu Xung mới lẩm bẩm một câu: "Mẹ kiếp, họ giàu thật!"