Cưới Ma (Minh Hôn)
Chương 14
Cô nhất định phải điều tra bằng được nguồn gốc của tấm ảnh này.
Khi Lục Lục trở về nhà thì Chu Xung đã đi dạy đàn. Cô vào thư phòng, lên mạng tra cứu các thông tin liên quan đến tấm ảnh cưới ma.
Thì ra tấm ảnh cưới ma đã bị tung lên mạng khá phổ biến, nhưng nó được chụp vào năm tháng nào, nhân vật trong ảnh là ai thì không rõ.
Trên mạng đồn đại rằng: cô dâu chú rể là người Dư Hàng. Dư Hàng là nơi phát tích của vùng văn hóa Lương Chử, vẫn được gọi là "vựa thóc bồ cá, quê hương tơ lụa, hoa quả bốn mùa, ngời ngời văn hóa". Cô gái tên là Diệp Tử Mi mười sáu tuổi, con nhà giàu; chàng trai tên là Vương Hải Đức mười chín tuổi, gia cảnh bần hàn. Năm 1922, khi cặp trai gái sắp cưới thì cô gái đột ngột mắc chứng sốt cao rồi bất hạnh qua đời. Hải Đức không muốn tuân theo phong tục địa phương "làm đám cưới với người chết", nên anh bỏ trốn để đi lính, nhưng lại bị nhà gái bắt đưa về để làm "đám cưới ma". Khi đó cô gái Tử Mi đã chết được sáu ngày, người ta dựng giá gỗ sau lưng nâng cô gái lên chụp ảnh đám cưới cho hai người, do vậy chân cô gái không chạm đất.
Về sau Vương Hải Đức đi Thượng Hải, mở một quán trà nhỏ, lấy người vợ Thượng Hải, sinh được một trai một gái. Ông mất năm 1988.
Không chỉ Lục Lục và Chu Xung, mà vô số người khác cũng rất khiếp hãi tấm ảnh này. Các đài truyền hình đã bắt tay vào tìm hiểu để giải mã. Kết luận cũng đã sáng tỏ: tấm ảnh ấy là trang bìa của một kỳ tạp chí X năm 2002. Phóng viên đài truyền hình đã đến phỏng vấn tạp chí đó, được biết một biên tập viên nhiếp ảnh của tạp chí đi thâm nhập nông thôn rồi mua lại tấm ảnh cũ đó của một gia đình nông dân tỉnh Sơn Tây...
Người biên tập viên ấy đã không còn làm việc ở tạp chí này từ lâu, không ai biết hiện ông ta đang ở đâu; và tất nhiên cũng không thể biết gia đình nông dân kia họ tên gì, ở xã huyện nào của tỉnh Sơn Tây.
Người ta đồn rằng địa điểm là Dư Hàng, nhưng nguồn gốc tấm ảnh thì ở Sơn Tây, hai thông tin không ăn khớp nhau, nên nguồn gốc thực sự của tấm ảnh cho đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Lục Lục lại quan sát tấm ảnh. Cô cảm giác rằng lời đồn đại rất vô căn cứ, thực tế là người đàn ông vẫn còn sống, còn người phụ nữ đứng bên chỉ vừa mới chết. Chính Lục Lục cũng lấy làm lạ, không hiểu tại sao mình lại có cái cảm giác này.
Chuông chống trộm kêu vang. Chu Xung đã về. Lục Lục vẫn tiếp tục ngồi xem tấm ảnh.
Chu Xung đặt cây đàn ghi-ta xuống rồi bước thẳng vào loilet. Lát sau anh gọi ầm lên: "Em ơi lại đây!"
Lục Lục chạy đến, thấy Chu Xung đang đánh răng, anh chỉ tay vào cái nắp cống thoát nước, hỏi: "Em mua à?"
"Vâng. Để chặn không cho con sâu ấy bò lên."
"Không ăn thua. Vì nhà này có rất nhiều lỗ thoát nước."
Lục Lục nhìn khắp. Đúng thế, căn nhà này có nhiều cống tương tự...
Cô bỗng nói: "Anh ạ, em có cảm giác tấm ảnh cưới ma ở máy tính của chúng ta không thật giống tấm ảnh trên mạng."
"Khác ở chỗ nào?"
"Bố cục như nhau, quần áo như nhau, ánh sáng cũng như nhau... nhưng người thì hơi khác..."
"Chắc là nhìn nhầm."
Chu Xung súc miệng xong, anh nói sang đề tài khác: "Có người mách riêng với anh rằng tối qua em dờn dứ với hắn."
Lục Lục không hiểu, hỏi lại: "Anh nói linh tinh gì thế?"
Chu Xung nói rất nghiêm túc: "Không phải à? Anh gợi ý vậy: anh Mạn. Hắn tên là Mạn." Mạn... Lục Lục cảm thấy cái tên này hơi quen quen, cô hiểu rằng Chu Xung không nói bừa. Cô ngạc nhiên, cố gắng nhớ lại xem anh Mạn là ai.
"À..." Lục Lục đã nhớ ra tối qua cô lên mạng chat với người này mấy câu. Lục Lục ngẩn người.
Tối qua Chu Xung biểu diễn ở phòng trà, sao anh ấy lại biết "anh Mạn"? Kỳ lạ quá!
Hay anh ta là bạn của Chu Xung? Có vô số phần mềm chat, có vô số chat rooms, Lục Lục chỉ ngẫu nhiên đăng nhập, thì gặp ngay bạn của Chu Xung hay sao? Không thể! Nếu là "phục kích" thì đối phương phải chủ động nói chuyện với cô mới đúng, thực tế thì trái lại, chính cô vào chat rooms rồi ngẫu nhiên chọn một người trong đó, và cô cũng chủ động nói chuyện với người ấy. Mặt khác, giả sử người ấy vừa khéo là bạn của Chu Xung thì anh ta cũng không thể biết Lục Lục là ai, lúc đó cô lấy tên là "Hồng".
Lục Lục nhìn anh, hỏi: "Anh quen anh Mạn à?"
Chu Xung: "Không quen. Hôm nay em đi rồi, anh bật máy, lên mạng, thấy có người vào QQ của anh, nói là muốn cho anh biết một điều bí mật, anh OK. Thế là anh ta truyền cho anh nội dung em và anh ta đã chat với nhau." Tại sao gã tên là Mạn này lại biết Chu Xung là bạn trai của Lục Lục? Sao gã lại biết nick chat QQ của Chu Xung? Lục Lục nói: "Anh cho em xem nội dung đó được chứ?"
Chu Xung đến trước máy tính mở ngay nội dung đó cho cô xem. Cũng may, nội dung đó không thêm bớt gì. Chu Xung tủm tỉm: "Anh nhận ra ngay: gã đang định tán em, nhưng tay nghề thì quá non. Anh chỉ lấy làm lạ: tại sao gã lại tìm ra anh?"
Lục Lục ngồi xuống ghế, ngao ngán nói: "Không liên quan gì đến anh ta cả."
Chu Xung: "Không liên quan?"
Lục Lục thẫn thờ chỉ vào chiếc máy tính, nói: "Hôm nọ em đã nói rồi: trong máy có một đôi mắt..."
Chu Xung gật đầu, hạ giọng: "Thứ gì cũng thế, là đồ second hand thì dễ khiến người ta gặp rắc tối."
Lục Lục bỗng hỏi: "Nhà này, gia đình anh mua từ lúc mới à?"
Chu Xung: "Anh đã nói với em rồi, đây là nhà cũ. Mẹ anh là góa phụ, mua được căn nhà cũ đã là cố gắng hết sức rồi."
Lục Lục nín thinh.
Chu Xung khua tay trước mặt cô, nói: "Sao em ngồi nghệt ra thế?"
Lục Lục nói: "Em đang nghĩ ta nên làm gì đây..."
Chu Xung rút phăng giắc cắm nguồn điện của Laptop, rồi ôm nó bước ra: "Quá đơn giản: đập bỏ, rồi mua cái mới!"
Lục Lục cảm thấy tiếc. Nó đã gắn bó với cô hơn một năm qua, cô đã dùng nó để viết vô số bài, nó vừa đượm hơi chủ cũ lại vừa đượm hơi Lục Lục...
Lúc Chu Xung bước ra đến cửa, cô gọi to: "Khoan đã!" Chu Xung đứng lại.
Lục Lục: "Em nghĩ đến một điều..."
Chu Xung: "Em xót của à?"
Lục Lục ngẩn người nhìn chiếc Laptop Chu Xung đang ôm trước ngực, nói: "Hacker!"
Chu Xung: "Gì cơ?"
"Có lẽ là hacker! Cả anh lẫn em đều dốt máy tính, rất có thể chiếc Laptop này bị hacker tấn công, chứ không có đôi mắt kỳ quái gì hết! Chẳng qua là bọn hacker trêu ngươi!"
Chu Xung nói: "Dù là nguyên nhân gì thì anh cũng đập bỏ, chứ nhìn nó rất ngứa mắt."
Lục Lục nắm cánh tay Chu Xung: "Cứ để em tìm hiểu xem sao đã, sau đó thì tùy anh."
Chu Xung ngẫm nghĩ, rồi nói: "Được. Anh chiều em."
Lục Lục lại bưng máy tính vào thư phòng, sau đó gọi điện cho một người quen tên là Hà, ngày trước cô đã từng phỏng vấn anh ta.
Nếu nói nghề máy tính là nghề giang hồ thì Hà là một siêu cao thủ vừa đại bợm vừa đại hiệp. Anh ta vốn là một hacker khét tiếng, từng tung ra vi-rút làm chấn động thế giới, rồi bị đi tù; ra tù, anh được một công ty lớn của Trung Quốc chuyên về phần mềm diệt vi-rút mời làm việc cho đến nay.
Hà nhận lời sau giờ tan tầm ngày mai sẽ đến xem giúp.
Buổi tối, Lục Lục chẳng còn tâm trí nào nấu cơm, cô gọi nhà hàng mang đến hai suất gà rán Kentucky. Hai người ăn xong, Chu Xung lại khoác chiếc ghi-ta đi hát. Anh dặn Lục Lục: "Em nên sớm đi ngủ." Cô nói: "Em sẽ chờ anh."
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
124 chương
34 chương
105 chương
985 chương
230 chương
11 chương