<img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/e202bfd36e5e666fdb02872040964b70.jpg" data-pagespeed-url-hash=1010843803 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Du Yến tức đến nổi đỉnh đầu bốc khói, cô vội vàng tố cáo: ‘Còn không phải tại quản gia xấu xa này à, ông ta không đưa báo sáng cho em xem thì cũng thôi đi, vậy mà còn rút dây mạng! Quả thực là coi trời bằng vung, em muốn trừ tiền lương của ông ta, xào ông ta lên làm mồi câu mực!’ Vu quản gia dứt khoát không thèm để ý đến cô mà đi thẳng xuống phòng bếp bưng bữa sáng lên, quăng nhiệm vụ dỗ dành người lại cho Cố tiên sinh. ‘Ngoan, đợi ăn xong rồi hãy xem.’ Du Yến dựa vào Cố tiên sinh vặn vẹo uốn éo nhõng nhẽo: ‘Nhưng mà thật sự em rất muốn xem, khôngxem được lòng em giống như bị hàng trăm móng vuốt cào cấu, ngứa ngáy chịu không nổi, không có khẩu vị.’ Cố tiên sinh nhíu mày, ‘Nghiêm trong đến thế?’ Du Yến gật đầu, ‘Nghiêm trọng vậy đấy!’ Vu quản gia đặt đồ ăn xuống bàn, sau khi sắp xếp ổn thỉa thì lại tiếp tục đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời. Du Yến nghiến răng nghiến lợi nhìn ông, ‘Ông đứng cách xa tôi một chút, tôi không muốn nhìn thấy ông!’ ‘Trong tay tôi có báo sáng.’ Nháy mắt, Du Yến bị KO, nằm bò ra bàn sinh hờn dỗi.  Cố tiên sinh tốt tính dựng cô ngồi lại ngay ngắn, sau đó bắt đầu cầm thìa chuẩn bị đút trẻ con ăn, Du Yến ăn được hai phần thì nói với Cố tiên sinh, ‘Em tự ăn được, bằng không tất cả mọi người sẽ cười nhạo em mất, anh xem, bây giờ một chút uy nghiêm em cũng chẳng có, Vu quản gia còn dám giấu báo sáng của em kia kìa!’  ‘Ông ấy không dám giấu, chỉ cần em ăn xong, ông ấy sẽ đưa ra ngay.’  Du Yến chẳng còn cách nào nên đành bĩu môi tiếp tục ăn, cuối cùng lúc cô còn chưa ăn xong thì Vu quản gia đã đưa báo sáng tới trước mặt cô, Du Yến hài lòng vừa mở ra xem vừa dặn: ‘Mau nối dây mạng lại, tôi muốn lướt weibo.’