<img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/51c41d22438687c9292326db4be0c9b0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3276284486 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/419e8f64c14e1e940c20fc291d9c5143.jpg" data-pagespeed-url-hash=3570015449 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/6db163a4a8147e01e005284b1bef0b93.jpg" data-pagespeed-url-hash=2359100853 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/1f0dec31c8cfd50912dc9bfe72bf85c7.jpg" data-pagespeed-url-hash=3010620744 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Từ lúc những người khác nhìn thấy Cố tiên sinh thì đã hoá đá, gió vừa thổi qua, lập tức hoá thành tro bụi. Trong đầu mỗi người đều có từng hàng chữ ‘Mẹ nó’ chạy như điên, mẹ nó! Sao không một ai nói cho họ biết, Cố Hành Viễn chính là con rể của Du Chính Thiên chứ! Tin tức quan trọng đến thế mà không chịu mật báo, mẹ nó! Vừa rồi bọn họ còn khoe khoang con cháu mình trước mặt Du Chính Thiên! Mẹ nó, người này vốn dĩ không thể so sánh có biết không! Mẹ nó! Cảm giác bị đánh vào mặt thật sự quá đau! Xem ra chỉ có hai từ ‘Mẹ nó’ mới thể hiện hết tâm trạng bọn họ lúc này. Du Chính Thiên nhìn sắc mặt đỏ bừng của mấy ông bạn cũ, trong lòng thoải mái không thôi, vừa rồi không phải ông muốn ganh đua so sánh, chẳng qua là lúc nhận điện thoại có chút phấn khởi nên mới khen con rễ mình vài câu, là mấy lão ngoan đồng này cứ muốn so sánh đấy chứ, hiện giờ chắc là đang cảm nhận mùi vị bị đánh vào mặt đây mà. âm thầm chê cười mấy ông bạn cũ một lượt, rốt cuộc Du Chính Thiên mới lấy lại tinh thần giới thiệu mọi người với nhau. ‘Hành Viễn à, mấy người này đều là bạn già của ba, giao tình cả đời, con gọi bọn họ một tiếng chú là được.’ Cố tiên sinh rất lễ phép bắt tay từng người một, khi đến lượt Lưu Thiền Quyên, anh dừng lại một chút, cảm thấy người này có chút quen mắt, mà cha vợ cũng không giới thiệu hai người với nhau, có thể thấy được người này hẳn là không quá mức quan trọng, nghĩ như thế, anh chỉ tuỳ tiện bắt tay bà ta một cái, ai ngờ vừa chạm vào là bị nắm chặt, có thể so với lúc bị dán keo 502, kéo mãi không ra. Dì à, bà đây là muốn ăn đậu hủ của người trẻ tuổi sao? ‘...’ Cố tiên sinh im lặng nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt mình không buông của bà dì kia, tâm lý oán hận lan rộng cán mức tuyệt đối là hai trăm phần trăm. Vẻ mặt Lưu Thiền Quyên hòa ái, hớn ha hớn hở tự giới thiệu, ‘Cố tiên sinh, chào cậu, tôi là Lưu Thiền Quyên, cậu gọi tôi là dì Quyên là được rồi, tôi là bạn cũ của ba cậu.’ Suýt chút nữa Du Chính Thiên đã bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, mới lần đầu gặp mặt mà đã tự xưng là dì Quyên, có biết xấu hổ hay không hả?! Nhìn đến đối phương nắm chặt tay con rể mình không chịu thả, Du Chính Thiên tức giận không chịu nổi, ông vung tay, mạnh mẽ tách bàn tay đangdính chặt của hai người ra. Cố tiên sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, bàn tay đưa ra sau lưng, lặng lẽ xoay xoay cổ tay một chút, bà dì này tuổi có vẻ không nhỏ, không ngờ rằng lực tay mạnh như thế. Du Chính Thiên chợt lạnh lùng mở miệng: ‘Dì Quyên cái gì? Tôi với bà đâu có thân quen, đừng vơ bừa thân thích ở đây.’ ‘Ai nha, tôi nói này lão Du, trước đây chẳng phải chúng ta chỉ xung đột chút xíu thôi sao? Ông làm gì mà nhỏ mọn quá vậy, tính toán chi li với tôi nữa chứ.’ Lưu Thiền Quyên mặt dày mày dặn cười giả lả với ông. Cố tiên sinh thấy sắc mặt Du Chính Thiên không tốt, sợ ông phát cáu, anh đành chuyển chủ đề sang hướng khác, ‘Ba, ba có mệt không? Có muốn chơi thêm một trận nữa với con không?’ ‘Nếu con đã đến rồi thì chơi thêm một trận nữa đi.’ Thế là ba Du nhanh chóng ném phiền muộn ra sau đầu, dẫn Cố tiên sinh ra sân chơi thêm một trận, hai người phía sau đã trải qua một chuỗi kinh sợ cũng đặc biệt muốn tiến lên lôi kéo làm quen, làm tùy tùng theo đuôi. Kỷ Hải đi cuối cùng trong đám người, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Cố tiên sinh, mang theo sự dò xét, nghi hoặc, và càng nhiều hơn là địch ý. Hôm nay bị kéo ra ngoài chơi, không ngờ tới sẽ gặp người này, thật sự là bất ngờ ngoài ý muốn, cậu lại có cảm giác khoảng cách giữa mình và nữ thần đã gần hơn rất nhiều rồi. 10 giờ tối, Cố tiên sinh gọi video cho Du Yến như thường lệ. hiện tại Du Yến đang ở Hồ Nam, bên đó đang rất nóng, Du Yến chỉ mặc áo ngủ hai dây mát mẻ, tóc búi củ tỏi trên đỉnh đầu, mặt mày đã được tẩy trang sạch sẽ, đôi môi mang theo màu hồng nhạt tự nhiên, chỉ cần cô hơi nghiêng người về phía trước thì có thể mơ hồ trông thấy phong cảnh trước ngực, rất đẹp, rất quyến rũ. Ánh mắt Cố tiên sinh tỉ mỉ đánh giá mỗi chi tiết trên người Du Yến, anh phát hiện chỗ nào cũng đẹp hết, cho nên anh ngắm có chút mê mẩn. Ý tứ ngôn từ của Du Yến cực kỳ phong phú, đặc biệt là khi cô cố ý trêu chọc Cố tiên sinh vui vẻ, vì thế khi thuật lại tình hình tiết mục ngày hôm nay, cô đặc biệt làm ra mấy động tác và vẻ mặt quái dị, Cố tiên sinh cũng rất cổ vũ, thế là từ lúc bắt đầu gọi video cho tới giờ, bầu không khí vẫn duy trì vui vẻ, chưa bao giờ biến mất. ‘Bây giờ em mới biết được, tham gia chương trình giải trí cũng tốn thể lực đến thế, trên nhảy dưới tránh, rõ ràng không hơn kém treo ngược người khi đóng phim bao nhiêu, còn có trò chơi dưới nước nữa, có thể nói là hành hạ người chơi lên bờ xuống ruộng.’ ‘Bảo trợ lý đấm bóp cho em đi.’ ‘cô nàng đã xoa bóp giúp em cả buổi tối rồi, vừa mới đi ngủ, Cố tiên sinh, hôm nay anh làm gì thế?’ ‘anh đi đánh golf với ba, sau đó cùng nhau ăn cơm.’ Cố tiên sinh thành thật trả lời hành trình ngày hôm nay của mình. ‘Ừm, hôm nay ba có gửi tin nhắn cho em, ba nói hôm nay anh đã giúp ba tăng thể diện rồi.’ một tay Du Yến chống cằm, cô cười hì hì ngắm nhìn anhqua màn hình. Nhớ tới chuyện hôm nay, Cố tiên sinh cũng cười cười, ‘Bạn bè của ba rất thú vị.’ ‘Ba nói anh phát rất nhiều danh thiếp, anh không sợ bọn họ sẽ tìm đến tận cửa à.’ Du Yến biết tính anh thích yên tĩnh nên cố ý đe dọa anh. Mặt Cố tiên sinh không đổi sắc, ‘Nếu đã là bạn bè của ba thì chắc chắn sẽ có chừng mực, dù cho có chuyện muốn tìm anh thì nhất định sẽ đến nhờ ba trước, có nên giúp đỡ hay không, để ba quyết định trước là được.’ ‘Suy nghĩ thấu đáo quá nhỉ.’ Cố tiên sinh suy nghĩ một chút, ‘Nhưng mà chắc là sẽ có người ngoại lệ.’ ‘Có phải Lưu Thiền Quyên không, ba còn nói Lưu Thiền Quyên lôi kéo tay anh không chịu buông?’ Cố tiên sinh cười khẽ gật đầu, bên này Du Yến lập tức tru lên, ‘Vậy khi về nhà anh có rửa tay nhiều lần chưa? Toàn thân cao thấp Cố tiên sinh đều là của em, không được để cho mấy người phụ nữ khác chiếm được lợi ích!’ ‘Ừm, của em hết mà, anh sẽ bảo vệ thật tốt.’ Cố tiên sinh dịu dàng nói. <img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoi-em-roi-de-em-yeu-anh/a39fd4433cf41c012979e03e0b86a978.jpg" data-pagespeed-url-hash=2948675783 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>