Tiểu Minh nói vậy nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh tôi, đang lạnh run lên thế kia mà còn kêu nước mát đây. Tôi thấy vậy bèn cởi áo khoác ra rồi khoác nhẹ lên người cô ấy... Tôi phóng như bay trên đường, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà anh. Tôi dựng luôn xe ở ngoài và chạy vào nhà. Từ xa tôi đã nghe tiếng quát của bố anh: “Học hành thế này đây hả, mới lớp mười mà đã đổ đốn ra thế này, lại còn thua một đứa con gái, mày có thấy nhục nhã không hả?” “Bố...con...” “Không bố con cái gì cả, tốn tiền nuôi mày ăn học để nhận được kết quả thế này đây hả” “......” “Có đứng thứ nhất toàn khối thôi mà cũng không làm được, mày muốn tao tức chết đấy hả” “Bố, con xin lỗi...” “Xin lỗi à, hôm nay mẹ mày không có nhà, tao phải cho mày một bài học mới được.” Tôi đứng ở cửa và nghe thấy hết những lời vừa rồi, lòng chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh thôi mà sao đôi giày khó bảo này tháo ra mãi không được. “Chát” Tiếng tát vang lên lạnh lùng và khô khốc, đập vào tai tôi. Tôi sững người, chạy vội vào thì thấy bố đang cầm roi, chuẩn bị vung tay còn Hạo Du chỉ biết đứng yên một chỗ. Chẳng suy nghĩ được gì thêm, tôi lao ngay đến ôm lấy Hạo Du, đẩy anh lùi về phía sau, nước mắt bỗng chảy ra như mưa, miệng nói ra những gì mà chính bản thân mình cũng không hiểu nổi: _Đừng đánh chồng con mà, xin đừng đánh anh ấy, huhu. _Tiểu Minh... HAO DU’s POV _Sao biết tôi ở nhà mà đến tìm? Sau một lúc lâu không ai nói với nhau lời nào, tôi mới lên tiếng trước, phá tan sự im lặng nãy giờ. Tiểu Minh nghe tôi hỏi thì ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống. _Em gọi cho Tú Giang. Anh đừng trách em, là tại em lo cho anh quá mà không biết anh ở đâu nên mới phải làm thế. _Sao mà phải lo cho tôi? _Em sợ anh buồn quá mà... _Làm liều? Ngốc ạ, tôi có sao đâu chứ. Thế đi đã ăn gì chưa? _Em chưa. Tiểu Minh vừa nói vừa xoa xoa bụng, còn ngước lên tôi nhìn rất tội nghiệp. Chắc cô ấy đói lắm, đã hơn hai giờ rồi, lại còn đi bộ nãy giờ, thương quá. Mà ngẫm lại tôi cũng đã ăn gì đâu, cũng đói rồi. _Vậy mình đi ăn gì nhé, tôi cũng chưa có gì vào bụng. Lên xe đi. Tôi vừa nói vừa ra hiệu cho Tiểu Minh lên xe. Nhìn cô ấy chạy “lon ton” lên sau xe ngồi như một đứa con nít mà tôi lại thấy dễ thương không tả nổi. Cô ấy loay hoay kéo cái váy đồng phục xuống gọn gàng rồi quay ra nhìn tôi nhoẻn cười, miệng khẽ trả lời “rồi ạ”. Sao mà đáng yêu đến thế chứ, hai má phúng phính đỏ hồng, mắt to tròn xoe. Xinh như vậy thì bảo sao trái tim của tôi lại không “dở chứng” cho được chứ, đập nhanh tưởng chừng như vỡ tan ra được vậy. Trước khi để cô ấy nhìn thấy khuôn mặt từ trắng cnhuyển sang đỏ của tôi lúc này, tôi đã vội lên xe, quay đi, cố lấy hết bình tĩnh để hỏi: _Cô muốn ăn gì? _A, em muốn...ăn...spaghetti, nhé. Em biết một quán phục vụ đồ Ý rất ngon. Nhưng mà khá xa đây. Thực ra là...rất xa. _Xa là ở đâu? _Ở thành phố A (*) cơ, đó là một nhà hàng rất lớn nằm ven biển, lâu rồi em không được ăn spaghetti ở đó. _Italian Restaurant chứ gì? _A, sao anh biết? _Tôi đến đó nhiều rồi. Vậy quyết định nhé, chúng ta sẽ đến đó. Xem nào, bây giờ là hai giờ mười lăm, một tiếng nữa, có chịu nổi đói không? _Có ạ. _Vậy đi nhé, bám chắc vào tôi đấy nhé. _Vâng ạ. Tiểu Minh trả lời rất to rồi cười lên thích thú. Cô ấy ngồi sau, vừa dựa vào lưng tôi vừa hát lên khe khẽ. Chắc cô ấy muốn “cổ vũ” tôi đây mà. Nói thật là tôi chưa bao giờ đi đâu xe bằng xe đạp như thế này cả, toàn đi ôtô hoặc máy bay. Đây là lần đầu tiên, lại đi với Tiểu Minh nên thấy cũng thú vị. Mà không hiểu sao, tôi lại cứ muốn kéo dài thời gian ở bên Tiểu Minh như thế này nữa, rõ ràng là tôi đang đi rất chậm mà. Tôi lại còn thấy vui khi được đưa cô ấy đi nữa. Mới sáng nay thôi, tâm trạng của tôi còn vô cùng tồi tệ. Từ sau khi nhìn thấy cái bảng xếp hạng, tôi cứ như người vừa bị ngã xuống cái vực sâu mà không thể nào vực dậy được, nhất là khi nhận được điện thoại của bố tôi. Và...Tiểu Minh như người đã đưa tay kéo tôi ra khỏi cái nơi tối tăm đó. Lúc đấy, cô ấy đã ôm lấy tôi, khóc rất thảm thiết lại còn xin bố đừng đánh tôi nữa chứ. Cũng nhờ vậy mà bố đã tha thứ cho tôi. Không hiểu sao những lúc đó tôi hoàn toàn chỉ nghĩ đến Tiểu Minh, ngay cả khi nằm trong vòng tay của Tiểu Giang... Bỗng thấy Tiểu Minh giật giật áo tôi, tôi mới như bị kéo ra khỏi những suy nghĩ. Tôi liền quay lại. _Hạo Du, sao lúc em tìm anh, em gọi điện cho anh không được thế, nó toàn kêu “thuê bao quý khách...”, mấy lần liền. _À, tôi tắt máy. _Vậy à... Giọng Tiểu Minh nhỏ xíu rồi bỗng cô ấy vòng tay ra trước ôm chặt lấy tôi, miệng lý nhí đằng sau: _Em đã rất lo cho anh. Chuyện hôm nay chắc anh buồn lắm. Xin lỗi vì chẳng giúp gì được cho anh cả. Nghe Tiểu Minh nói vậy, tôi định nói cô ấy không những giúp tôi mà lại còn giúp rất nhiều nhưng rồi lại thôi. Tôi đưa một tay nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Mân mê, không nói gì. Hồi lâu mới buông tay ra. Tiểu Minh cũng không nói gì nên tôi lại một mình chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Dạo này Tiểu Minh hay gần gũi tôi “công khai” hơn. Cả tuần tôi và cô ấy đều ngủ chung giường, lúc nào trước khi ngủ, cô ấy cũng hỏi có thể ôm tôi được không. Nếu tôi nói được thì cô ấy sẽ cười híp mắt rồi sau đó ôm chặt lấy tôi cả đêm không rời tí nào. Nếu tôi nói không thì Tiểu Minh lại xị mặt, nằm sát vào trong tường, không nói lời nào rồi chờ đến lúc thấy tôi nằm im là nằm ngay lại gần, ngủ ngoan ngoãn bên cạnh mà không hề ôm (lén) tôi một lúc nào. Nhưng làm sao cô ấy biết được là đêm nào tôi cũng ngắm cô ấy ngủ say rồi mới ngủ chứ, chỉ là tôi giả vờ nằm im để bẫy con thỏ ngốc mê trai như cô ấy lại gần thôi. Tiểu Minh đúng là rất ngốc nhưng lại rất dễ thương mà. Thực ra, mỗi lần ở bên Tiểu Minh, tôi lại thấy rất có lỗi với Tiểu Giang, cảm giác như tôi đang lừa dối em vậy. Nhưng biết làm sao được, tôi không sao có thể ngăn được những xúc cảm của bản thân, tuy đã cố phủ nhận nhưng đúng là tôi đã có tình cảm với Tiểu Minh thật rồi. Không biết đó có phải tình yêu không chứ lúc nào tôi cũng mong được gần cô ấy, ở trên lớp cũng nghĩ đến, chỉ muốn về thật nhanh để được ăn cơm cô ấy nấu, rồi lại mong mau đến tối để được nhìn thấy Tiểu Minh ngủ nữa. Chưa kể, dạo này còn rất muốn được ôm Tiểu Minh vào lòng, được gọi cô ấy là em... Trái tim lại rạo rực mỗi khi thấy cô ấy cười. Nghĩ rồi tôi lại bắt đầu thấy tim đập nhanh đây. Sắp đến nơi rồi, chỉ còn cách vài trăm mét nữa thôi, chắc là Tiểu Minh đói lắm rồi đây. _Tiểu Minh, đói lắm chưa, đến nơi rồi này. Tôi vừa nói vừa quay lại, bỗng thấy Tiểu Minh đang dựa vào lưng tôi mà ngủ ngon lành, bảo sao im lặng thế. Tôi khẽ cười. Nhìn thấy cô ấy ngủ nhiều rồi mà vẫn thấy dễ thương quá. Mà cô ấy ngủ lúc nào tôi cũng không biết nữa, cứ mải nghĩ linh tinh mà. Tôi ngắm cô ấy ngủ thêm một lát rồi phóng xe đi thẳng vào khu để xe. Giờ đang là trưa nên khách đến không đông lắm, chỉ có hơn chục cái ôtô ở trong gara. Chắc cũng tại vì bây giờ chưa phải mùa du lịch nên mới vắng khách vậy chứ, mấy lần tôi theo bố đến nhà hàng để bàn chuyện làm ăn với đối tác, muốn có chỗ đỗ xe cũng phải đặt trước. Tôi gửi xe lấy vé xong rồi mà Tiểu Minh vẫn chưa tỉnh. Nhìn cô ấy ngủ kìa... Tôi bỗng đưa tay chạm vào má cô ấy trong vô thức. Vừa vội rụt tay lại thì thấy Tiểu Minh mở mắt. Tôi khẽ cười (như không có chuyện gì “mờ ám” vừa xảy ra), xoa xoa đầu Tiểu Minh rồi nói: _Đến nơi rồi, đi ăn thôi nào. _A, đến nơi rồi ạ. Tiểu Minh nói rồi đứng dậy ngay, mặt lại rạng rỡ. Tôi khoác cặp của mình lên rồi kéo tay Tiểu Minh đi. _Đi thôi nào, em đói lắm chưa? _Dạ... _À, ý tôi là, cô đã đói lắm chưa. Thôi không nói nhiều, đi thôi nào. Tôi nói rồi quay đầu đi thẳng lên tầng hai, mặt vẫn đỏ bừng vì câu nói nhầm vừa nãy. Cũng may là có vẻ Tiểu Minh vẫn chưa hiểu tôi đã nói gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu kêu đói rồi đi theo tôi lên tầng. May mà cái bàn ở gần cửa sổ hướng ra biển tôi đưa Tiểu Minh vào chưa bị đặt mất. Thực ra là cả tầng hai này cũng chỉ có lác đác vài người, giờ này còn ai đi ăn nữa chứ. _Em cũng thích cái bàn này. – Tiểu Minh bỗng quay ra nhìn tôi, tươi cười. _Vậy à? _Vâng, thấy biển kia kìa. _Hì. Nghe Tiểu Minh nói rồi chỉ ra hướng biển một cách thích thú, tôi chỉ biết khẽ cười, mắt không thể rời khỏi cô ấy. Ai bảo nhìn cô ấy xinh đến vậy chứ. Nhưng đúng lúc, Tiểu Minh quay lại phía tôi nên tôi đành quay vội đi. _A, là anh Darent đẹp trai. _Ai cơ? _Anh phục vụ bàn đó. Tiểu Minh vừa nói vừa cười rất thích thú nên tôi mới quay nhìn tên bồi bàn, là người nước ngoài thật, đến nhiều lần nhưng tôi chưa gặp hắn bao giờ. Hắn đang đi về phía chúng tôi, hình như nhìn thấy Tiểu Minh rồi còn rảo bước nhanh hơn. _Hey, pretty girl, are you Minh Minh? /Cô bé xinh đẹp, em có phải Minh Minh không nhỉ?/ _Hi, Darent. You still remember me, don’t you? /Chào anh, Darent. Anh vẫn nhớ em sao?/ _Certainly, hihi. Because you are very very lovely. I remember your eyes, so cute. /Tất nhiên rồi, bởi vì em rất rất là dễ thương mà. Anh nhớ đôi mắt của em, rất đáng yêu./ _Oh, thank you. You make me shy. Ah, this is my friend. /Ồ, cám ơn anh nhiều nhé, anh làm em ngượng đấy. À, đây là bạn em/ _Ah, is this your boyfriend. /À, là bạn trai em hả?/ Cái tên Darent gì đó vừa hỏi vừa quay sang nhìn tôi. Bồi bàn gì mà lắm chuyện thế không biết. _No – tôi lắc đầu – I am not her boyfriend, I’m her HUSBAND. /Không, tôi không phải bạn trai cô ấy, tôi là CHỒNG./ _Husband? What a surprise! I’m sorry. I’m sure that you are jealous now, hehe. /Chồng? Thật là ngạc nhiên đấy. Tôi xin lỗi nhé, hẳn là cậu đang rất ghen, hehe./ _Yes, I’m JEALOUS. /Đúng vậy, tôi đang rất GHEN đấy./ _Oh, I’m so sorry. Okay...hm...May I have your order now? /Tôi thực sự rất xin lỗi. Được rồi, hai người muốn gọi món ngay bây giờ chứ?/ _Hi. I’d like spaghetti with meatballs. /Em muốn một mì Ý với thịt viên./ _Right. What kind of meatballs would you like? Beef, chicken or pork? /Được rồi. Em muốn loại nào? Thịt gà, thịt bò hay heo?/ _Chicken, please. /Thịt gà ạ./ _Good. And you? /Còn cậu?/ Giờ tên này mới quay ra hỏi tôi. _Spaghetti, too. With ground beef and tomato sauce. /Mì Ý, với thịt bò và sốt cà chua./ _Yes. Would you like anything else? /Được rồi, hai người còn muốn gọi thêm gì nữa không?/ _No. That’s all. Quickly, please. I’m very hungry. /Vậy thôi ạ, nhanh lên nhé, em đói lắm rồi./ _Alright. Please wait a moment. I’ll bring them soon. /Được rồi, chờ một lát nhé, anh sẽ mang ra ngay đây./ Hắn nói xong rồi còn quay ra nháy mắt và cười với Tiểu Minh một cái rồi mới đi lại về phía quầy tiếp tân. Thật khó chịu. Tôi bắt đầu thấy hối hận khi đưa Tiểu Minh đến đây đấy. Sao cô ấy lại giới thiệu tôi là bạn cô ấy chứ, tôi thực sự chỉ-là-bạn thôi sao. Aizz...sao tôi lại bực mình đến thế này chứ. Cái cảm giác cả cơ thể như đang bốc hỏa này là sao đây. _Ai cũng quen được nhỉ? – tôi nhìn về phía Tiểu Minh, cười nhếch mép, thật sự là đang rất muốn nổi điên lên. _Gặp nhau vài lần, hì hì. Mà lúc nãy anh nói...anh ghen với anh ấy sao, thật không vậy? Tiểu Minh nói rồi nhìn tôi không chớp mắt. Đúng là nãy tôi có nói ghen. Haiz, hóa ra là tôi đang ghen nên mới thấy khó chịu thế này đây. Ừ, ghen đấy. Nhưng không thể nói ra được. Tôi cố gắng kiềm chế cơn ghen của mình lại. _Tôi nói đùa thôi, vậy mà cũng tin à. _Hì, em...biết mà. Nói rồi Tiểu Minh hơi xị mặt. Cô ấy không nói gì nữa mà trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cái cửa nhìn ra biển. Mắt cô ấy nhìn xa xăm lắm! Và hình như Tiểu Minh đang suy nghĩ gì đó. Nhìn cô ấy như vậy, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, chỉ thấy hai lông mày cô ấy hơi nhíu lại, trong tôi bỗng biến tan hết mọi ghen tuông “vớ vẩn” nãy giờ. Tôi chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt như đang tỏa sáng của cô ấy. Rồi Tiểu Minh đột nhiên quay lại, đưa tay lên sờ má tôi, làm tôi giật cả mình. _Gì thế? _Anh có đau không, bị bố tát... _Hử? À, không sao đâu. Chỉ là một cái tát thôi mà. _Em....thương anh lắm. Tiểu Minh ngập ngừng nói, rồi nhìn vào mắt tôi, lông mày lại nhíu lại. Cái nhìn đầy thương cảm. Ra là từ nãy đến giờ cô ấy suy nghĩ chuyện này sao. Tôi khẽ đưa tay lên nắm lấy tay Tiểu Minh và nói: _Cảm ơn. _Không cần cảm ơn, em là vợ anh mà. Tiểu Minh cười hiền khô, rụt tay lại ngay. Đúng lúc, tên kia tiến lại gần chúng tôi rồi mang theo hai đĩa mì đến, bốc khói nghi ngút thơm lừng làm cái dạ dày tôi lại thêm biểu tình dữ dội. Hắn để hai đĩa spaghetti xuống rồi nói rất lịch sự. _Here you are. Please enjoy your meal. /Của hai người đây. Chúc ngon miệng./ _Thank you, Darent. /Cảm ơn anh, Darent./ Tiểu Minh nhoẻn cười, mời tôi rồi bắt cầm dĩa xúc mì. Nhìn cô ấy ăn ngon lành mà cũng thấy no luôn rồi. Tôi cười thầm một mình, cứ ngồi ngắm Tiểu Minh ăn như vậy. Cô ấy ăn mà cũng dễ thương nữa. Đang ăn bỗng Tiểu Minh ngước lên nhìn tôi: _Sao anh không ăn đi mà cứ nhìn em thế, cũng chưa ăn gì cơ mà, ăn đi không đói. _Ừ, biết rồi. “Được” Tiểu Minh giục, lúc này tôi mới quấn một dĩa mì đưa vào miệng. Ăn rồi mới nhận ra một điều là mình đang...rất đói. Ăn đến đâu tỉnh ra đến đấy. Một loáng, đĩa mì đã được tôi giải quyết hết. Ngẩng lên thì thấy Tiểu Minh cũng đã ăn xong rồi, đang lau miệng, cô ấy cũng đói lắm mà. Tôi thấy vậy liền hỏi: _Có muốn ăn thêm gì không? _Dạ thôi ạ, hì. _No chưa, có muốn uống gì không? _Em no rồi. Anh muốn uống gì thì chứ gọi. _Ừm, không. Vậy tôi thanh toán nhé. Nghe tôi hỏi, Tiểu Minh khẽ gật đầu tồi quay mặt ra hướng biển, nhìn một cách háo hức, chắc tí nữa lại đòi tôi ra đấy đây mà. Tôi cười thầm rồi vẫy tay gọi tên bồi bàn vừa nãy. _Hey, you... _Yes. Would you like anything else? _No. But please bring me the bill. /Không, nhưng hãy mang cho tôi hóa đơn ra đấy./ _Right. Please wait the moment. Tên đó đi rồi quay lại ngay. Tôi nhanh chóng thanh toán tiền cho bữa ăn rồi cùng Tiểu Minh ra khỏi cửa. hắn ta cúi chào rất lịch sự rồi ghé tai tôi thì thầm. _You are really a lucky man. /Cậu thật sự là một anh chàng may mắn đấy./ _Perhaps. /Có lẽ vậy./ 4.45 p.m Đúng như tôi nghĩ, vừa ra khỏi nhà hàng là Tiểu Minh đã đòi ra biển chơi ngay rồi. Cô ấy dang đứng nghịch nước ở dưới kia, còn tôi ngồi trên bờ trông đồ và...ngắm cô ấy. Tiểu Minh nghịch kinh khủng, ướt hết áo khoác rồi mà vẫn cứ ở dưới té nước. Trời thì lạnh thế này mà... _Này, coi chừng cảm lạnh bây giờ, lên đây đi. Tôi vừa nói vừa vẫy Tiểu Minh, vẻ mặt rất...dụ dỗ. Thế là cô ấy hăm hở chạy lại ngay. Nhìn cô ấy kìa, ướt hết áo với váy rồi. _Ướt hết rồi mà còn nghịch nữa hả, nhồi xuống đây đi. _Hì hì, nước mát lắm. Tiểu Minh nói vậy nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh tôi, đang lạnh run lên thế kia mà còn kêu nước mát đây. Tôi thấy vậy bèn cởi áo khoác ra rồi khoác nhẹ lên người cô ấy. Tiểu Minh khẽ giật mình, quay ra nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi lại nhoẻn cười. Tôi định nói thêm câu nữa rồi lại thôi. Hai đứa cứ ngồi im ở trên bờ như thế một lúc lâu, chợt Tiểu Minh phủi áo váy rồi bật dậy, nhìn tôi vừa cười: _Em đi mua kem nhé! _Có cần tôi đi cùng không? _Em đi một mình được mà, em đi nhé. _Cẩn thận không lạc. Cầm lấy điện thoại đi này. – tôi vừa nói vừa đưa điện thoại cho Tiểu Minh. Nãy cô ấy xuống biển nghịch nước nên đã đưa máy cho tôi cầm. _Hì hì. Ở ngay quán cạnh nhà hàng nãy mà. Tiểu Minh nói rồi chạy biến. Tôi nhìn theo bóng cô ấy rồi bỗng thở dài. Có hai người ngồi với nhau mà chẳng biết nói gì cả, thực ra là tôi có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Minh mà. Nghĩ lại càng chán nản, tôi thở dài rồi nhìn ra phía biển mênh mông trước mặt. Từng đợt sóng thi nhau xô bờ. Tôi bất giác nghĩ, không lẽ tất cả các con sóng kia đều yêu bờ hay sao? Nghĩ rồi lại thấy mình...điên điên, tự nhiên lại nghĩ điều vớ vẩn như thế. Thôi nhìn ra biển nữa, tôi cúi người xuống rồi đưa tay vẽ vòng vòng hình trái tim trên cát. Rồi lại vô thức viết chữ TM vào trong. Aizz...tôi sao vậy, sao thế này. Tôi vội xua tay phá cái hình trái tim kia đi. Đáng lẽ phải là TG chứ, là TG, sao lại là TM. Tôi...tôi điên thật rồi, không lẽ là, tôi thực sự...thực sự, cái tình cảm đang nảy sinh trong trái tim tôi, là tình yêu? Không, không thể. Tôi yêu Tiểu Minh? Không phải chứ. Tại sao...trong đầu tôi lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của Tiểu Minh, nụ cười như trăng tròn của cô ấy, đôi mắt sáng như sao sa của cô ấy... Tôi có còn ghét Tiểu Minh nữa không? Không, không hề, làm sao có chuyện đó được chứ. Tôi muốn ở bên che chở cho cô ấy? Đúng, rất muốn được làm chỗ dựa cho cô ấy. Tôi rất buồn khi thấy cô ấy khóc? Ừ, còn thấy tim rất đau nữa. Tôi ghét cô ấy ở bên những người con trai khác ngoài tôi? Tôi ghen >.”..