Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau!

Chương 22 : Ngày bình yên

Tôi có cảm giác mọi chuyện lúc này cứ như trong giấc mơ vậy, một giấc mơ mà trước khi lấy anh tôi thường hay gặp. Đó là cuộc sống gia đình bình dị và ấm áp. Mỗi buổi sáng, người chồng sẽ đến bên giường và đánh thức người vợ dậy bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán. Sau đó, hai người sẽ cùng nhau thưởng thức bữa sáng trong hạnh phúc. 10 a.m Bị ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm cho chói mắt, tôi mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ không mấy...ngon lành. Nói thật là cả đêm cứ suy nghĩ linh tinh mãi tôi có ngủ được tí nào đâu, mà cũng tại vẫn còn lại “dư âm” của bữa tiệc Noel hôm qua nữa (uống rượu đó, mặc dù có tí >......^ _Tôi học trên mạng đó, mục “dinh dưỡng cho bé” _Sặc, “dinh dưỡng cho bé”? _Hì, ừ, ăn nữa đi, còn hai cái nữa kìa. _Nhưng em no no rồi. – tôi vừa nói vừa xoa xoa bụng. _Ăn thêm đi, ăn hết đi. Là tôi tự tay làm đó, vất vả lắm đó, không được bỏ chứ. _Ăn nữa là béo lắm đấy, hì hì. _Không nói nhiều, ăn đi này. Lần tôi bế cô lên phòng, thấy nhẹ tênh, lại mới sụt cân à. _Hì, cũng vẫn thế ạ. Tôi cầm miếng bánh anh đưa rồi lại nhoẻn cười. Anh giờ lại còn lo lắng cho sức khỏe của tôi nữa cơ đấy, thích quá cơ à. _Sao hôm nay tự nhiên anh lại nấu bữa sáng thế? _Thế cô không muốn à? _Hì, tất nhiên là có rồi ạ, nhưng mà... _Thôi, uống nốt cốc ca cao đi, tôi lên cho Hạo Minh ăn. Hạo Du nói rồi đi liền lên phòng. Thấy vậy tôi uống vội cốc ca cao rồi chạy ngay theo sau anh. _Đợi em với. _Gì thế, vừa ăn xong lại chạy thế à, đau bụng thì sao, đi chậm thôi. _Hì hì, vâng. Tôi gật đầu nhanh nhẹn rồi đi sau anh vào phòng. Anh bảo đã mua sữa và thức ăn dành riêng cho Hạo Minh rồi. _Meo meo...dậy ăn thôi nào. Anh cù cù vào cổ Hạo Minh rồi kéo nó ra khỏi ổ. Em mèo ngoan ngoãn liếm hết bát sữa một cách nhanh chóng rồi lại vào ổ nằm, không ngừng kêu “ngoeo ngoeo” mãi. _Chẳng mấy chốc Hạo Minh sẽ lớn bổng anh nhỉ. Nhưng mà sao, nó chẳng chạy nhảy gì hết =.=. _Nó còn nhỏ mà. Nó đang nhớ mẹ đó, cả đêm kêu có nghe thấy không? _Ơ...em không. Hic, rõ là đêm qua tôi không ngủ được mà, sao...không biết gì cả >..