Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau!

Chương 17 : Một ngày cho anh

…mình đi chơi nhé, vịt con. Em có thể dành một ngày cho anh được không? Bước vào thang máy, tôi cứ cuống hết cả lên, tí thì lại quên mất phòng y tế ở tầng nào. Mà ở trong này ấm ơi là ấm, chẳng bù cho ở ngoài. Tôi vừa nghĩ vừa xoa xoa hai tay vào nhau cho đỡ rét. Tay đeo găng mà vẫn lạnh cóng. Tôi lại sắp phải đi ra khỏi chỗ ấm áp này nữa chứ, huhu TT_TT. _Ơ, Tiểu Minh, cậu đến trường có việc gì vậy? Cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã nghe tiếng hỏi. Hóa ra là Tú Giang, cô ấy cũng đến trường hôm nay sao? _Hi, Tú Giang hả, tớ đến chỗ anh Đình Phong, còn cậu? – tôi đi ra khỏi thang máy, quàng lấy tay cô ấy. _Ồ, thì ra là thế. Tớ đến làm mấy việc linh tinh, việc của Đoàn ý mà. _Hihi, lâu lắm rồi chúng mình không có thời gian đi “buôn” đó nha. Nhớ mấy quán bánh quán kem lắm rồi đấy^^ _Hì, cậu nói phải. Nhưng biết sao đây, từ khi vào cấp ba, tớ chẳng có được nhiều thời gian nữa. Tiểu Minh thông cảm cho tớ nhé^.~ Tú Giang nói rồi nháy mắt với tôi. Nhìn cô ấy kìa, dễ thương thế không biết >_..___._..