Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh
Chương 72 : Sự Vượt Trội
Úy Văn Long đứng nghiêng nghiêng đầu, hắn nhíu mày ra vẻ không hiểu, sau đó thay đổi nét mặt để chuyển chủ đề cuộc nói chuyện:
- Cẩn thận với bọn Tào Vũ a, bọn chúng đều thấy anh đi cùng cô gái đó.
Nghe lời nhắc nhở của Úy, tôi thoáng chút giật mình, trong lòng có phần kinh ngạc.
Mặc dù tôi không nói ra chuyện này, nhưng Hồ Tiên đã biết, không rõ cô sẽ oán giận hay phàn nàn gì với tôi nữa. Tôi luôn luôn có linh cảm rất tốt. Thật ra về Tào Vũ, tôi đã không thèm để ý gì đến hắn. Tôi cũng biết ngày hôm qua, Tào Vũ cũng như đám con trai kia, đều muốn tiếp cận Hồ Tiên, nhưng trong mắt của Hồ Tiền, hắn bất quá chỉ là một diễn viên hề nhỏ nhoi, căn bản thì chẳng làm được gì.
- Là như vậy sao, cảm ơn anh đã thông báo, tôi sẽ để tâm chuyện này.
Tôi cảm ơn Úy Văn Long, và đảo mắt nhìn anh ta, sau đó vùi đầu vào giấc ngủ.
Cho đến sáng ngày thứ ba, Sử Bình vẫn không đến trường, vì vậy tôi ngờ rằng có thể hắn bị thương. Hình ảnh về ngày hôm qua, hắn bị một đám người đuổi theo đá như trái bóng lại hiện ra trong đầu tôi.
Nhưng so với Sử Bình thì chuyện tôi quan tâm nhiều hơn lại là Lý Ngọc Giang và nhà hắn bị phá hủy đêm qua, nhưng Lý Ngọc Giang hẳn là kẻ khôn ngoan, và chắc chắn sẽ có cách để xử lý êm thấm chuyện này. Thậm chí hắn có thể lợi dụng chính những việc tôi gây ra để làm tăng uy tín của mình. Lý Ngọc Ginag là một chính khách, không phải là một kẻ ngốc.
Các chính trị gia, chỉ cần hé miệng thì đổi trắng thay đen chẳng khó gì.
Ngoại trừ Lý Ngọc Giang có phương pháp đối phó. Tôi tỉ mỉ hồi tưởng lại đêm hôm trước, tôi có thể đã để lộ những sơ hở, với khả năng của Lý Ngọc Giang, nếu thực sự muốn truy cứu đến cùng, hắn có thể cho người tìm từng ngôi nhà ổ chuột ở khu phía nam để điều tra cho ra “người đàn ông thần bí” kia, không phải là không có khả năng. Nhưng, tôi chỉ là một học sinh, tỷ lệ để hắn nghi ngờ tôi là rất nhỏ. Nói như vậy, với tình huống này, có thể Lý Ngọc Giang sẽ đặt mục tiêu nghi ngờ vào một số lực lượng ngầm, băng nhóm tội phạm, các tập đoàn ngầm hoặc đối thủ chính trị. Việc đặt mục tiêu vào một học sinh là không thể. Mặt khác, tôi đã trực tiếp đe dọa hắn, và hắn cũng nên biết về khả năng sẽ xảy ra với mình, Trương Quốc Hoa liên sát 12 người rồi suy sụp mà tự thú và tôi phá đi ngôi nhà của hắn, như thế đủ để làm hắn tự biết mà kiêng kỵ rồi.
Hiện nay, ngoại trừ Trương Quốc Hoa đang trúng Câu hồn thuật ra, thì Câu hồn thuật của tôi vẫn còn tác dụng trên tên cục trưởng Chu Nam Bình nhưng chỉ là theo giới hạn thời gian, cho đến khi kế hoạch phát triển khu vực phía nam bị hủy bỏ, Câu hồn thuật tự khắc hết tác dụng với hắn. Đối với những người khác, chẳng hạn như công nhân phá dỡ, nhân viên di dời, nhân viên an ninh, tới sáng nay, Câu hồn thuật cũng tự động được hủy bỏ. Đối với những camera giám sát tại nhà Chu Nam Bình, văn phòng tòa nhà xây dựng, tôi đã cho nhân viên bảo vệ tắt hết đi trước khi thực hiện kế hoạch, vì vậy hành động của tôi về cơ bản là không có bằng chứng video. Thậm chí nếu có người chứng kiến, thì cũng chỉ là thấy bóng dáng tôi mặc áo mưa và mặt nạ bảo hộ che kín, không ai có thể nhận ra được.
Tôi đặt bút và viết lại những hành động đã thực hiện vào đêm cuối cùng, làm đi làm lại tới mấy lần, xác nhận rằng không có cạm bẫy hay sơ hở nào, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, trong khi tâm trí tôi đang hồi tưởng lại toàn bộ sự việc đêm qua, thì đột nhiên cánh cửa phòng học bất ngờ bị đạp tung, tiếp theo là bảy hay tám cánh tay xăm trổ cùng một gã hùng hổ, hung hăng ở giữa tiến vào đe dọa trong lớp học.
- Vương Nhất Sinh! Vương Nhất Sinh là đứa nào? Mau ra đây cho tao!!!
Một giọng nói cộc cằn cùng với sự giận dữ lan rộng đến mọi ngóc ngách trong lớp học. Lúc này, còn đang trong giờ tự học, mọi người tùy ý đi lại, trò chuyện, thế nhưng tất cả bị lâm vào sự im lặng, tĩnh mịnh vô bờ bến.
Sau hai giây im lặng, mọi con mắt trong lớp, các nam sinh cùng nữ sinh, mọi ánh mắt đều tập trung về phía tôi.
Trong lòng có chút xao động, biết những phiền phức đã tìm tới cửa. Sử Bình mấy ngày không đi học, có lẽ là để chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyện hôm nay.
- Tôi!
Tôi đứng tại chỗ ngồi của mình, lẳng lặng nhìn về phía cửa lớp cùng tám tên to khỏe mạnh mẽ, cố gắng trả lời bằng một giọng bình tĩnh.
Thấy tôi tự giác đứng lên, tên mắt một mí đi đầu, môi dày, lưng tròn, phía dưới mắt có một đường sẹo trắng, dáng người cao lớn, mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào tôi, hắn đột nhiên bước tới thật nhanh.
Tôi nhận ra tình hình không tốt, nhưng vì nơi tôi đang đứng, trước sau đều không có chỗ để né tránh, kết quả là bị những tên đó túm tóc, túm tay, túm chân, túm cả tai, lôi kéo.
- Tao nợ mẹ mày cái gì? Mà dám mang lão gia nhà mày ra làm người - bóng? Nhìn mặt mày đủ bơm mấy lần đó.
Mặt tôi bị cái tên xưng là “lão gia” đánh đến nỗi đau đớn nóng rát , rõ ràng hắn là thay mặt Sử Bình tới tìm tôi để “thu hoạch” đây. Tôi không nghĩ tới việc Sử Bình tự nhiên lại có một vị đại ca như vậy, không biết là địa vị gì mà xông vào lớp chúng tôi làm náo loạn cả lên.
Tôi không phải là kẻ ngốc, không có lý do gì bị người ta đánh mà cứ đứng ngẩn ra, nhất thời bị hai cái bạt tai, tôi liền bước một bước lách sang phía bên phải, tìm cơ hội để sử dụng Câu hồn thuật với tên này, nhưng tôi vừa mới bước chân thì một tên đứng bên phải “lão gia” nhằm ngay bao tử tôi mà tung một cước, lực đạo không nhẹ. Một trận đau đớn bốc lên, bọn chúng túm lấy tôi đánh tới tấp. Sau đó, không đợi tôi mở miệng, một bàn tay lớn đột nhiên bóp chặt miệng. Tôi nhìn lên và thấy “lão gia” đang bóp chặt miệng mình, mấy đứa còn lại nắm cánh tay tôi kéo ra khỏi lớp học.
"Mẹ nó, mang nó ra ngoài cho hắn xem!"
Rất tiếc, tôi bị “lão gia” bịt chặt miệng, tạm thời không thể nói được.
Hai tay “lão gia” như cái kìm sắt bóp chặt miệng tôi, cộng với hắn mang theo vài tên “tiểu yêu”, tôi bị bọn chúng hoặc là túm chặt rồi lôi đi, hoặc nắm tóc, cơ bản không có cơ hội để sử dụng Câu hồn thuật. Vì vậy, tôi cứ mặc nhiên bị lôi ra khỏi chỗ ngồi, nhằm hướng cửa lớp mà kéo đi.
Phải nghĩ cách nào đó thực hiện Câu hồn thuật ......
Tôi hai tay phát lực, giãy giụa lung tung nhưng không thể vượt ra được khỏi sự kìm kẹp, thậm chí, vì tôi phản kháng nên bọn chúng còn kéo chặt hơn nữa.
Cả phòng họp náo loạn như một nồi súp. Đây là lớp học nhỏ toàn kẻ ốm yếu, bởi vì lớp tôi đa phần đều là những kẻ chỉ biết chú tâm vào bài vở mà không hy vọng được nâng đỡ nên hầu như không có lẫn vào những kẻ thích ẩu đả đánh lộn, nay phải đối mặt với việc tôi bị những kẻ này đánh đập, tuyệt nhiên không có ai trong lớp đứng ra nói một lời danh dự. Mọi người đều giống như khán giả xem hát, khuôn mặt ngập tràn vẻ “không liên quan tới mình”.
- Bốp!
Một quả táo hồng bì xé gió bay tới, như lưỡi đao cắm ngay vào mắt trái tên mặt sẹo đang túm lấy tôi, quả táo này rất công hiệu ^^, ghim ngay vào mắt trái tên mặt sẹo, ở đó một chút sau đó mới rơi xuống đất, lăn vài vòng.
Nhờ quả táo “bay ngang trời” đó mà lực tay từ gã mặt sẹo nhẹ đi vài phần. Trên cơ thể con người, mắt là phần yếu nhất, và khi phần yếu nhất này bị dị vật bắn trúng thì theo bản năng người ta vội vàng vươn tay mà che chắn phòng bị.
- Đứa nào đánh tao !?
Tên mặt sẹo nổi giận gầm lên một tiếng, dù bưng kín mặt, âm thanh kinh khủng vẫn bao trùm cả lớp học.
Và thời cơ đã đến, tôi tận dụng lợi thế khi khí lực tên mặt sẹo nhất thời thả lỏng, ngay lập tức cúi xuống, xoay người húc mạnh đầu vào sống mũi hắn 1 cái, hắn choáng váng, tôi nhanh chóng dùng đầu gối giáng thật mạnh vào bụng hắn!
Tên mặt sẹo trúng đòn, nhất thời loạng choạng nghiêng ngả, phải lui phía sau một bước, nhân cơ hội, tôi xoay về phía mấy tên “tiểu yêu” đứng bên phải đang giữ tay mình, tập trung tinh thần sử dụng Câu hồn thuật, ra mệnh lệnh:
- Bảo vệ tao!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
32 chương
26 chương
32 chương
43 chương
10 chương
99 chương