Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 65 : Cường Sách​

Hồ Tiên đại triển thần uy, hạ gục hai người, tên côn đồ để tóc bờm ngựa còn lại sớm đã sợ đến mức mất hồn, người thông minh lúc này nhất định sẽ chọn giải pháp tốt nhất, đó chính là —— chạy. Chỉ là có lẽ bởi vì ba gã này là côn đồ gắn bó với nhau nhiều năm, trong đó nhất định có ít tình nghĩa, tuy rằng nhìn thấy hai tên đồng bọn ôm mặt đau đớn lăn lộn dưới đất, nhưng cũng chỉ nuốt một ngụm nước bọt, mà mười ngón tay cũng dần dần nâng lên, nắm lại thành hai đấm, quay mặt về phía Hồ Tiên bày ra thế khiêu khích. - Chết tiệt, con mẹ nó mày phải chết! Giọng nói tên đầu ngựa không nhỏ, chỉ là âm cuối hơi thé lên, biểu hiện nội tâm của hắn đang chột dạ. - Ai da. Nhìn thấy tên đầu ngựa liều chết như vậy, Hồ Tiên hơi hơi mỉm cười, tay tuỳ tiện nâng lên, hất mái tóc bên phải về phía sau, tiếp theo như như là một làn gió, hai chân nữ nhân này chợt động, mũi chân, đầu gối đồng thời tạo thành thế tư thái, chợt bàn tay chuyển động, cũng tụ vào một điểm. Trong chốc lát, cả người cô như một hình tam giác lập thể, mà bên môi lại lỗ mãng tươi cười, Hồ Tiên hơi dồn trọng tâm, đạp lấy đà một bước, song chưởng đột nhiên tung ra, chưởng trái đánh vào thắt lưng, khuỷu tay xoay vào thúc sườn, chưởng phải xoay một đường bán cung, phối hợp với thế đẩy của thân thể, ngưng tụ sức mạnh mà tấn công! Tôi đã từng xem qua tiết mục Quan Vu Vịnh, cho nên biết đây là thế công của môn võ Vịnh Quyền, lấy chiêu thức này đối phó với đối thủ, sẽ làm cho đối phương tạm thời tê liệt, đồng thời, năng lực phản kháng sẽ tiêu mất, sau đó, bức phá phòng vệ của đối phương, khiến cho đối phương lộ ra sơ hở, dễ dàng rơi vào tình thế bất lợi. Khi Hồ Tiên xoay người lại lần nữa, tôi chỉ có thể nói đối phương quả thực là rơi vào bi kịch rồi. Giây tiếp theo, Hồ Tiên liền tung quyền, mặc dù đôi bàn tay trắng như phấn, nhưng mà tốc độ cực kỳ nhanh chóng, thế như chẻ tre, một quyền thu, một quyền phóng, một quyền thu, một quyền phóng, trái phải qua lại luân phiên, êm như nước chảy, không hề trì trệ, phong quyền mau lẹ, hơn nữa mỗi một quyền, mỗi một chiêu đều âm ngoan, sâu, chuẩn, mỗi một nơi rơi xuống đều là huyệt đau, như là Kiên Tỉnh huyệt, Thiên Tông huyệt, Trung Quản huyệt, Nhân Trung huyệt, Hợp Cốc huyệt, mỗi một nơi đánh qua, không phải bụng thì là khớp xương, tuy không phải vị trí chí mạng, nhưng lại đau thấu đến đáng sợ, đánh cho tên đầu ngựa không có khả năng phản kháng, chí có thể liên tục lùi chân, ôm đầu ôm thân, liên tục chịu đau đến khổ. Bởi vì đối phương liên tục lùi ra phía sau, Hồ Tiên và hắn mới hình thành một khoảng cách, ngay lúc này, hai tay Hồ Tiên như đại bàng giương cánh, hơi khuỵu gối xuống, tư thế giống như chim chuẩn bị vồ mồi, eo nàng tinh tế xoay, dồn trọng tâm xuống chân xoay 360 độ, phùi phải nâng cao, tung vòng trên không trung, rồi duỗi thẳng ra một cách dứt khoát, cực kỳ chuyên nghiệp đá mạnh vào hông của tên đầu ngựa, một chuỗi động tác đồng loạt tiến hành, liền mạch lưu loát, tên đầu ngựa kia nhất thời bị đau kêu khóc thảm thiết, cả người ôm bụng quỳ rạp xuống. - A... **... Mày dám đá tao… Mẹ nó… Ui da… Tên đầu ngựa cùng hai gã côn đồ kia cùng nhau lăn lộn trên mặt đất rên rỉ tru tréo lên, mà Hồ Tiên lại giống như người qua đường, bình tĩnh lãnh đạm thu chân về, lẳng lặng đứng tại chỗ, thậm chí còn không thèm liếc nhìn bọn bại hoại dưới đất, tròng mắt tinh khiết linh hoạt kỳ ảo của nàng liếc qua tôi một cái, thản nhiên nói. - Còn nhìn cái gì? Đi thôi. Dứt lời, Hồ Tiên hất đầu, mái tóc đen như cuồng phong nổi lên, này tuyệt thế nữ nhân tiêu sái như thiên tiên vừa hạ gục một lúc ba tên con trai thèm thuồng dung mạo nàng, mặt không đỏ thở không gấp, phảng phất như vô sự, tuỳ ý phủi phủi bụi bám trên quần áo, sải bước thoải mái đi bên cạnh tôi. Chỉ lưu lại mảnh quần áo bay phấp phới. Nhìn ba gã thanh niên đang quỳ trên mặt đất, đã cách xa hơn ba thước, tôi bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi đi qua chỗ của chúng. - Thì ra cô cũng có luyện võ. Tôi đi theo sau Hồ Tiên, nhịn không được hỏi: - Vừa rồi là Vịnh quyền? - Là Vĩnh quyền. Nhiều năm tâm huyết, cũng có chút nổi tiếng, bất quá chỉ được vài năm đầu. Người sáng lập ra Vĩnh quyền chính là Lữ Lưu Lương, có một đứa cháu gái là Lữ Tứ Nương, năm đó Lữ Lưu Lương đem quân Thái Hồ đi kháng Thanh, nhiễu loạn hạ lưu Trường Giang, phá Dương Châu, mười thành đại đô Gia Định. Cuối cùng Lữ Lưu Lương bại trận ở Ô trấn, toàn quân tổn hại lớn, mà ngay cả chân trái cũng bị mũi tên xuyên thủng làm trọng thương, thân thể tàn phế, từ đó về sau không tiện hoạt động. Hơn nữa bị huynh đệ mưu hại, thế sự xoay chuyển làm cho Lữ Lưu Lương tâm tình đại biến, từ đó hắn cạo đầu làm tăng, ẩn cư ở núi rừng, mở y quán, nghiên cứu võ học gân mạch, đem hiểu biết cả đời tập hợp thành “Vạn Cảm Tập”. Vĩnh quyền đó là do Lữ Lưu Lương trong lúc tâm tình biến hoá, thế sự chìm nổi bất thường mà nghĩ ra, chỉ tiếc Lữ Lưu Lương thân thể tàn yếu, không thể tu luyện, chỉ có thể truyền cho cháu gái là Lữ Tứ Nương. Năm đó tôi từ Mông Cổ du lịch tới Giang Nam, dừng chân tại Dương Châu, may mắn có một lần gặp được Lữ Lưu Lương ở Ô trấn, thuận tiện học được mấy chiêu Bối Tối Tử và Vĩnh quyền. Hồ Tiên tản mạn nói, ngữ khí bằng phẳng. - Thì ra là thế... Là Vĩnh chứ không phải Vịnh a... Đầu tôi có hơi hơi hiểu được. - Bất quá hiện giờ, Vĩnh và Vịnh có rất nhiều chỗ trùng lặp với nhau, cho nên khó phân ra được. Nếu cô đã có năng lực tự bảo vệ mình, tôi cũng an tâm phần nào. - ... - Này, cô có nghe không? Bước chân của tôi dần dần đuổi kịp Hồ Tiên, nhưng mà Hồ Tiên trầm mặc dị thường, nhất là khi nhắc tới trận chiến mười thành Dương Châu, Gia Định, ngữ khí của nàng lạnh lùng vài phần. Đối với lịch sử, tôi cũng không có hiểu biết nhiều. Nhưng mà tôi cũng rất tinh tường nhận ra, nữ nhân này, nội tâm so với tôi tưởng tượng càng sâu hơn, phức tạp hơn nhiều. Vì thế tôi cũng lựa chọn im lặng. Tôi không còn để ý tới mấy tên bi thảm vừa rồi, cùng Hồ Tiên đi tới ngã tư đường đón xe, cuối cùng cũng đón được một chiếc taxi trước cửa một nhà hàng. Khi đó, vừa đúng lúc có một tên con trai muốn chen lên phía trước tôi, tuy nhiên, tôi trực tiếp sử dụng Câu hồn thuật với hắn. - Chờ chiếc sau đi. Sau đó đuổi hắn đi. Tôi quay đầu lại đối với tên tài xế trong xe sử dụng Câu hồn thuật, nói: - Tới đường Thành Nam. Đường Thành Nam, chính là con đường trước nhà tôi, cũng rất là gần trường trung học của Yên Yên em tôi. Mới vừa về tới dãy nhà trọ phụ cận, tôi liền nhìn thấy một đám người vây quanh lối đi nhỏ dẫn từ khu ngoài vào khu trong, mà trong đám người đó, có một người mà tôi quen biết, chủ cho thuê nhà Tiễn Thái Thái. - Là cô ta đuổi cô ra hả? Nhìn thấy người chủ cho thuê nhà, tôi quay đầu hỏi Hồ Tiên. - Đúng vậy. Hồ Tiên cũng không ngẩng đầu lên, nói. - Xuống xe đi. Tôi mở cửa xe, cũng không cần đưa tiền cho tên tài xế. - Thật sự là càng ngày càng dùng không kiêng nể gì. Hồ Tiên nhìn thấy tôi ngay cả tiền cũng không đưa, đứng một bên nói. - Tiết kiệm thời gian mà thôi. Tôi bình tĩnh nói xong, mau chóng rời xe, sau đó hướng tới đám người bu đầy dưới lầu nhà tôi. Khi đến gần đám người kia, tôi cũng ngây ngẩn cả người. Tâm tình tốt đẹp vì chuyện của Hồ Tiên và tên côn đồ kia cũng hoá thành hư không. - Mẹ?! Ở trong đám người, có một người phụ nữ yếu đuối té xuống, người đàn bà kia khuôn mặt tái nhợt, cầu xin thống khổ tha thiết, tóc bà ngắn ngủn, mặc một chiếc áo lông cũ mèm, người kia, là mẹ của tôi! Mà những người quây tụ quanh người bà, đều dùng ánh mắt khinh miệt và không kiên nhẫn. Nhìn thấy mẹ của mình ngã trong đám người, bị người vây quanh, lửa giận của tôi nhất thời bộc phát! Dần dần, tôi nắm chặt tay. - A, lại nổi nóng. Tôi nghe được Hồ Tiên ở bên cạnh ôn hoà nói. - Hồ Tiên, không phải tôi nói cô ở nhà trông coi mẹ tôi sao? Tại sao mẹ tôi lại bị người vây ở nơi này? Tôi quay đầu nhìn Hồ Tiên, cả giận nói. - Không biết, lúc tôi rời đi, bà vẫn còn đang ngủ rất êm ái ở trên giường đấy. Hồ Tiên hơi hơi nâng mi, thản nhiên nói. Tôi cắn chặt răng, đuối lý hít vào một ngụm lãnh khí, sau đó tiến lên một bước, hướng tới đám người đang vây quanh mẹ tôi. Khi tới gần đám người đó, tôi thấy được bên cạnh mẹ là một gã thân hình cao lớn, mặc phục trang trung niên, tướng mạo anh tuấn vững chãi, hai mắt sáng ngời hữu thần, còn có thêm vài phần cao ngạo cùng phiền chán, người đàn ông này, nhất định là thuộc đội ngũ dỡ nhà và dời nhà đi.