Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 60 : Nam Nhi Đại Trượng Phu!​

Trong lòng tôi rất rõ ràng, những người này kỳ thật cũng không phải không biết banh là do Sử Binh đá, mà là vì Sử Binh có nhiều người, trong khi nhìn thấy tôi chỉ có một người, hơn nữa quan hệ cùng với bọn Sử Binh tựa hồ không tốt lắm, cho nên mới buộc tôi đi nhặt banh. Con người, là loại sinh vật chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu. - Diệp Thành, đẩy nó ngã, mau đẩy nó ngã. - Ha hả, đơn giản. Tôi nghe được tên sinh viên kia nói một câu, sau đó một tên nam sinh khác bước tới, đột nhiên ngáng ngay gót chân của tôi, mạnh mẽ gạt qua, khiến cả người tôi mất thăng bằng, sau đó người bên cạnh lại đẩy một cái, nhất thời, tôi bị bọn họ đẩy ngã xuống đất. - ĐM, kêu mày đi nhặt một tí xíu bộ sẽ chết hả? Giờ có đi hay không? Nói xong, đám kia kéo hai tay tôi, muốn kéo tới phòng chứa rác. - Này, các người đang làm gì? Đừng đánh cậu ấy! Ngay khi tôi bị người ta ăn hiếp, đột nhiên từ phía trước truyền đến tiếng kêu lớn của nữ sinh. Hơi dao động, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Na mặc một bộ quần áo màu vàng, tóc tai rực rỡ chạy tới. Kim Na chạy tới trước mặt tôi, lớn tiếng ồn ào: - Các người đang làm gì vậy? Tôi nhìn thấy hết, rõ ràng banh không phải do cậu ấy đá! Nhìn thấy Kim Na, tên sinh viên năm 3 năm 4 kia hơi dừng động tác, biểu tình kinh ngạc nhìn cô ấy. Bọn họ kinh ngạc, đương nhiên không phải bởi vì đã biết là ai đá banh, mà là bởi vì thấy được bề ngoài của Kim Na. Trên thực tế, ở trong lớp học, Kim Na là cô gái duy nhất có thể sánh ngang với Trương Vũ Đình, nếu không phải Trương Vũ Đình được đồn đại quá tốt, chỉ dựa vào bề ngoài, Kim Na có thể đã xếp trước Trương Vũ Đình. - Các người đừng đánh cậu ấy! Tôi nhìn thấy Kim Na đứng trước mặt bọn kia la hét, sau đó đẩy mọi người ra, chạy tới trước mặt tôi, cố gắng nâng tôi dậy. - Vương Nhất Sinh, cậu có đau lắm không? - Không có việc gì... Chỉ xây xát ngoài da thôi. Tôi nhìn Kim Na, trong lòng có chút phức tạp. Kim Na lôi kéo tay tôi, muốn dựng tôi dậy, nhưng bản thân tôi lại không chịu hợp tác, Kim Na nhất thời có chút căm giận nhìn tôi, nói: - Vương Nhất Sinh, mấy ngày nay cậu bị làm sao vậy? Vì sao lại trở nên mất hồn, lúc trước không phải cậu rất thông minh sao? Tại sao bây giờ bị người ta đánh cậu cũng không phản kháng? Cậu rốt cục bị làm sao vậy? Nghe được lời nói của Kim Na, trong lòng tôi sửng sốt, sau đó bình tĩnh nhìn Kim Na: - Cậu có thể hiểu được tôi sao? Không hiểu đừng nói lung tung. Nghe tôi nói vậy, trên mặt Kim Na hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau đó trên mặt cô ấy lại càng phẫn nộ hơn, từ trước tới giờ, tôi chưa từng thấy Kim Na phẫn nộ như thế. - Là tôi không chịu nổi bộ dáng uất ức bây giờ của cậu! Vương Nhất Sinh, cậu mau đứng lên! Đứng lên! Có nghe hay không? - Haha, có trò hay để xem rồi. Tôi nghe được mọi người xung quanh nhỏ giọng cười. Kim Na vừa nói vừa kéo kéo tay tôi, tôi thật không hiểu cô bé này vì sao cứ năm lần bảy lượt giáo huấn tôi, tôi cùng cậu ấy chẳng thân chẳng quen gì lắm, cũng không phải là bạn trai bạn gái, cậu ấy đối tôi nhiệt tình làm gì? Kim Na vẫn liên tục lôi kéo, giống như muốn lôi tôi ra khỏi đáy địa ngục. Tôi nhìn Kim Na, không có lên tiếng, mà Kim Na cũng đỏ mặt, lớn giọng với tôi hơn: - Vương Nhất Sinh, cậu nghe đây, từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn luôn bội phục cậu, cậu thông minh, thành tích lại tốt, luôn chăm sóc em gái ở nhà, đối nhân xử thế cũng rất chân thành, tôi luôn xem cậu là người vĩ đại nhất, chỉ là sau khi Trương Vũ Đình chết, cậu có điểm áy náy, nhưng mà lại tự thu mình thành như vậy, ngay cả khi bị người ta khi dễ cũng không phản kháng, tôi quả thật không chịu được! Lời nói của Kim Na như một cây búa, gõ vào đầu tôi một cái, ong ong đả thông đại não, có cảm giác giống như đang cử hành nghi thức xối nước lên đầu. - Vương Nhất Sinh, cậu có phải là con trai không? Nếu phải thì mau đứng lên cho tôi! Vừa rồi là Sử Binh đá banh, tôi thấy rất rõ ràng, hắn ta vu oan cho cậu, cậu phải cho hắn một trận a! - Kim Na, cậu... Tôi kinh ngạc nhìn Kim Na, lại phát hiện vẻ mặt cậu ấy rất kiên định, trong mắt ngọc loé ra tinh quang. - Vương Nhất Sinh, ba của tôi nói, mặc kệ là lý do gì, một tên con trai cũng không được phép gục dưới chân một tên con trai khác. Là một thằng con trai, cho dù là làm chuyện sai trái, cũng phải dũng cảm đấm vào ngực nói lớn: “Là lão tử làm đấy, ngon nhào vô!”. Lời nói của Kim Na như chứa đựng một dòng nước ấm, lướt qua đầu tôi, mấy ngày qua Sử Binh đối với tôi vô lễ, tất cả đều như dòng điện xẹt xẹt chạy qua. Đồng thời, ngực của tôi cũng như có một ngọn lửa nóng bắt đầu bùng cháy. Kim Na cố gắng kéo tay tôi, chỉ chỉ Sử Binh nói: - Vương Nhất Sinh, Sử Binh vu oan cậu, tôi muốn cậu đánh Sử Binh một trận, nói cho hắn biết cậu không phải dễ bắt nạt. Nếu hắn đánh thua, thì kêu hắn đi vào phòng rác nhặt banh. Kim Na lớn mật nói ra lời càn quấy, nhất thời gây ra sóng to gió lớn, vài tên nam sinh bên cạnh đã hiện ra biểu tình bất khả tư nghị. Tôi yên lặng nhìn Kim Na, môi có chút run rẩy. - Tôi… Nhưng mà ngay cả tôi còn chưa mở miệng, Kim Na liền đánh ngắt lời của tôi, thần tình ngạo nghễ nhìn tôi, vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói: - Nếu cậu thua, tôi chui vào phòng rác, tôi đi nhặt! Lời nói của Kim Na dùi thật mạnh vào đầu tôi, một câu nói, lại giống như thả vào biển dầu một que diêm, nháy mắt liền dấy lên ngọn lửa chiến đấu phừng phực trong tôi! Một cỗ nhiệt huyết, từ trong người tôi bắt đầu khởi động. - Kim Na, cậu nói cái gì vậy? Cậu muốn giúp Vương Nhất Sinh chống đối tôi? Nghe được lời Kim Na nói, Sử Binh đầu tiên là không phục, một bước đi tới, biểu hiện thô bạo nói. - Sử Binh, tôi biết cậu có tiền có thế, bằng hữu xung quanh cũng nhiều, bản lãnh đánh nhau cũng rất lợi hại, nhưng tôi không vừa mắt khi cậu bắt nạt Vương Nhất Sinh! Kim Na quay đầu, căm giận nhìn Sử Binh nói. - Đủ rồi, Kim Na, cảm ơn cậu đã nói như vậy. Nhưng mà, Sử Binh sẽ không nhận thách thức này đâu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng lên, một bàn tay khoát lên vai Kim Na, Kim Na kinh ngạc nhìn tôi. - Vương Nhất Sinh, chẳng lẽ cậu cam nguyện cả đời bị hắn khinh thường sao? - Không phải tôi có ý này, là cậu nghĩ qua đơn giản. Tôi liếc Kim Na một cái, nói: - Dựa theo điều kiện đánh cuộc, cho dù tôi thua, Sử Binh cũng sẽ thay tôi chui vào phòng rác. Bằng không, một đại nam nhân lại bắt một nữ nhân đi vào phòng rác, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Sử Binh chắc chắn sẽ bị chê cười. Nghe tôi nói như vậy, Kim Na sửng sốt, nhất thời câm lặng. Tôi thản nhiên cười, chậm rãi đi tới đám người kia, sau đó ngẩng đầu, nhìn vài tên sinh viên năm 3 năm 4 trước mặt, còn cố ý nhìn Sử Binh, cười cười nói: - Tôi không cần đi nhặt bóng. Bởi vì, bóng đang ở trong này. Khi tôi nói ra những lời này, trên mặt mỗi người đều tràn ngập mờ mịt. - Đầu óc nóng lên nói mê sảng à? Một tên sinh viên to cao nhìn tôi cười nói. Tôi cũng không phủ nhận, nhìn hắn cười cười. - Đúng vậy a, tôi bắt đầu nói mê sảng . Ánh mắt tôi xẹt qua sáu gã sinh viên năm 3 năm 4, sau đó, mí mắt dần dần cụp xuống. Tôi đem toàn bộ lửa giận, ngưng tụ lại một khối trong đầu, tất cà đều tập trung ở mắt, sau đó, mở mắt, đối với sáu gã to lớn trước mặt sử dụng Câu hồn thuật. - Ha ha, tôi còn chưa nói xong. Một chuyện, bóng quả thật là bị hắn đá mất, còn một chuyện… các người không phải muốn đá bóng sao? Vậy thì nghe đây, bây giờ mau bắt đầu đi, hắn, chính là trái banh của các người, tuỳ tiện chơi đi! Nói xong, một lóng tay của tôi chỉ thẳng vào Sử Binh.