Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 58 : Mâu Thuẫn Gay Gắt Hơn​

Nhìn người đứng trước mặt này bỗng nhiên tôi giật mình. - Này này, Vương Nhất Sinh, cậu và Trương Vũ Đình đã xảy ra chuyện gì vậy? Kim Na thấp giọng hỏi tôi, đôi mắt trong suốt không nháy mắt, nhìn tôi với vẻ chờ mong. Cuối cùng chuyện của Trương Vũ Đình cũng bị lan rộng ra, hầu hết mọi người đều biết về chuyện nữ sinh bị chết kia rồi. Kim Na hoạt bát, dễ gần, thích giao lưu với bạn cùng lớp, hơn nữa không có thành kiến với bất kì ai, cho nên cô ấy mới đến hỏi tôi chuyện của Trương Vũ Đình. Tôi nhìn Kim Na, thấy khuôn mặt hiếu kì của cô ấy thì tinh thần tôi ổn định hơn vài phần. Trong lớp học thì quan hệ giữa tôi và Kim Na cũng tương đối tốt. Dù sao chúng tôi cùng học với nhau từ nhỏ, hơn nữa Kim Na còn giúp tôi không ít việc. -............ Tôi đau khổ nhìn Kim Na lắc đầu, không muốn nói thêm gì cả. Thấy tôi lắc đầu thì Kim Na đảo mắt, cô ấy biết mình không nên hỏi vậy nên mới nói với tôi: - Vương Nhất Sinh, đúng là Sử Binh quá đáng mà, sao Sử Binh lại đánh cậu như vậy? - Quên đi. Qua hết rồi. Sử Binh cũng bị phạt rồi mà. Tôi nhìn Kim Na, lạnh lùng nói. - Cậu có bị thương ở đâu không? Lúc nãy nhìn thấy sợ quá. Kim Na mím môi nói. - Không sao. Trương Vũ Đình vì cứu tôi nên mới bị xe đụng. Tin này là chính xác. Sử Binh đánh tôi, tôi xem như là Trương Vũ Đình đánh tôi, như vậy cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Tôi hít một hơi thật sâu. - Tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy? Cậu ấy đánh cậu nhiều như vậy, hơn nữa ngày hôm qua tôi cũng nhìn thấy Trương Vũ Đình tỏ tình với cậu.....cho dù Trương Vũ Đình xảy ra chuyện như vậy thì Sử Binh cũng không được đánh cậu như vậy chứ. - Được rồi. Tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa, Kim Na, cảm ơn cậu đã nói như vậy, nhưng cậu để tôi yên tĩnh một chút đi. Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười cảm kích với cô ấy, sau đó cúi đầu xuống nhìn vào cuốn sách giáo khoa. Không hiểu tại sao nhìn vẻ mặt Kim Na lại có vẻ chân thành, tha thiết, còn tôi thì không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy. Không ngờ là cô ấy lại quan tâm đến vết thương của tôi, chắc là vì mối quan hệ tốt giữa hai chúng tôi rồi. Kim Na cau mày nhìn tôi một cái, sau đó đặt tay lên cuốn sách giáo khoa, nói với tôi: - Này, nếu cậu không phản kháng thì lần sau có thể sẽ bị Sử Binh đánh như vậy nữa đấy! Mấy ngày nay tôi đã nhìn thấy được Sử Binh lấy áo cậu làm giẻ lau, hắn chép bài tập của cậu, còn nói nhà cậu nghèo, rõ ràng là Sử Binh khinh thường cậu, tại sao cậu không chịu phản kháng chứ? Cho dù Trương Vũ Đình vì cậu mà bị xe đụng thì đó cũng là chuyện của cậu, Sử Binh không có tư cách xen vào, không có tư cách đánh cậu. Câu nói sau cùng của Kim Na có chút nặng nề. Tôi biết Kim Na là một người sâu sắc, không quen nhìn chuyện người khác ỷ lớn hiếp bé, tuy nhiên biểu hiện của cô ấy cũng có chút quá khích. Nghe Kim Na giải thích, tôi hơi nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn Kim Na, do dự một hồi lâu rồi nói: - Cậu quan tâm tôi vậy à? Nghe tôi hỏi vậy thi Kim Na có chút nghẹn lời, trên mặt có chút ửng đỏ. Ánh mắt lẩn tránh: - Chuyện này....cậu đừng nghĩ lung tung. Chuyện của cậu và Sử binh ai cũng biết mà. Tôi chỉ không quen nhìn người mạnh hiếp đáp kẻ yếu thôi. Tôi chỉ nghĩ cậu không đáng để bị đối xử như vậy. Bố tôi từng nói, dù là một người nghèo nhưng miễn không làm điều gì sai thì không việc gì phải chịu bị người ta hành hạ. Trừ khi đó là một kẻ bất lực. Lời Kim Na nói khiến tôi có chút xúc động, lúc này tôi nhìn Kim Na với ánh mắt nghiêm túc. Kim Na thấy ánh mắt của tôi thì mím môi nói. - Lần sau, đừng để Sử Binh đánh cậu nữa. Cậu phải đánh lại! Tôi nhìn mặt Kim Na, không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: - Cậu không hiểu đâu. Sau đó tôi quay đầu đi và nhìn vào sách. - Cậu....cậu có ý gì hả? Lẽ nào cậu cam chịu bị người khác đánh, làm một kẻ bất lực sao? Thấy tôi như vậy thì hình như Kim Na không hài lòng, trách móc, sau đó thở mạnh một cái rồi xoay người bỏ đi, cô ấy thấy nói với tôi như đàn gảy tai trâu, phí công sức. Tôi quay đầu lại nhìn, Kim Na vừa ném bông hoa lê xuống đất. Thu lại ánh mắt, nhìn vào bàn tay mình, tôi im lặng. Phản kháng à? Với ai? Sự thật đã chứng minh, con người có lòng tham không đáy. Khi bạn không bày tỏ thái độ thì người ta sẽ liên tục khiêu chiến đến cùng. Vốn từ ngày bị Sử Binh đánh thì tôi cho rằng mọi chuyện đã xong, nhưng hình như tôi đã sai. Sau này chắc chắn Sử Binh sẽ thù hận tôi nhiều hơn, thậm chí dùng các biện pháp chế giễu, làm nhục tôi, thậm chí.....ức hiếp trên đầu tôi. Mặc dù không dám quang minh chính đại ra tay với tôi, thế nhưng ngồi cùng bàn thì những chuyện Sử Binh có thể làm cũng nhiều lắm. Ví dụ như lúc tôi lên lớp, đột nhiên Sử Binh rút ghế của tôi ra, khiến tôi ngồi hụt, suýt chút nữa ngồi bịch xuống đất. Tôi tức giận quay đầu lại thì thấy Sử Binh thờ ơ nhìn tôi, khoát tay, lạnh nhạt nói: - Không cẩn thận. Hoặc là mua một chai coca về, sau đó cố ý lắc mạnh và mở nắp, nước trong chai bắn lên cao, tất cả đều rơi vào sách vở của tôi bàn, thậm chí túi xách của tôi cũng ướt nhẹp, sau đó Sử Binh giả vờ kêu lên: - Nước bắn cao quá, thật là sảng khoái, ha ha ha. Lời nói xấu xa đến cực điểm. Tôi biết Sử Binh làm như vậy với tôi một phần là vì ngày trước tôi đã làm hắn xấu mặt trước Trương Vũ Đình, một phần do Trương Vũ Đình chết, còn lại là vì tôi nhất quyết không cho hắn chép bài. Sở dĩ hắn làm tất cả những việc này là để khiêu khích tôi và cũng xem như là coi thường tôi. Với những hành động của Sử Binh thì tôi vẫn luôn không tỏ thái độ gì khác, thậm chí là vô cùng bình tĩnh, những ngày tiếp theo tôi không nói câu nào với hắn, thế nhưng tôi càng như vậy thì Sử Binh lại càng tìm cách khiêu khích để tôi tức giận. Từ lúc học bậc Trung học đến giờ cũng chỉ có vài năm, những chuyện lớn nhỏ tôi đều nhịn cho qua, chờ lên Đại học thì sẽ thực sự bước vào cái xã hội này. Chỉ cảm thấy tính cách trẻ con rất buồn cười. Thế nhưng sự thật thì có một số việc bạn đã nhường nhịn nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Lớp tôi có một đội ngũ cán bộ lớp được định trước. Cán bộ lớp được sắp xếp dựa vào số thứ tự, mỗi ngày vào giờ trưa tự học sẽ có một người ngồi vào bàn giáo viên giám sát học sinh. Ngày nào có học sinh vi phạm thì sẽ ghi vào sổ. Quy định này do Hạ Viên Viên đưa ra, chấp hành từ học kì trước đến giờ. Và tuần thứ hai sau ngày khai giảng đến phiên tôi làm cán bộ. Theo quy định, tôi ngồi vào trên bục giảng, bên góc phải có một quyển sổ ghi tên, sau đó thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên xem ở dưới có học sinh nào đùa giỡn không. Tôi không phải là người cứng nhắc, giữa bạn học trong lớp thỉnh thoảng có thể trao đổi vài câu, thậm chí chép bài từ đầu đến cuối tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không cười nói quá to làm ảnh hưởng đến việc học của người khác thì tôi đều có thể bỏ qua được. Thế nhưng mọi việc lại chống đối lại với ý định của tôi. Lúc mới bắt đầu giờ học được mất phút thì trong lớp chợt có tiếng cười phá lên rất to. Tôi ngẩng đầu lên, thấy Sử Binh cầm một cuốn truyện tranh ngồi ở chỗ của tôi, ngửa đầu ra sau, những bạn học cùng lớp đều nhìn với ánh mắt bất mãn. - Sử Binh, yên lặng. Mặc dù mấy ngày nay tôi không nói câu nào với Sử Binh, nhưng hiện giờ tôi đang làm nhiện vụ nên phải cố gắng làm tròn trách nhiệm. Thế nhưng Sử Binh dường như không nghe thấy những gì tôi nói, vẫn cầm cuốn truyện tranh và cười, cười đến chảy nước mắt. - Ha ha ha ha. Vì Hạ Viên Viên không có trong lớp, lớp học lại do tôi quản nên Sử Binh chẳng xem tôi ra gì. - Sử Binh, yên lặng! Lúc này tôi nhấn mạnh. - Ha ha, yên lặng cái con khỉ. Sử Binh cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, tiếp tục nhìn vào cuốn truyện, cười run cả người. - Sử Binh, yên lặng một chút. Tôi nhấn mạnh lần hai, sau đó cầm đến cuốn sổ ghi danh bên cạnh, ghi tên Sử Binh vào sổ. Ai dè sau khi nghe thấy tôi lớn tiếng thì đột nhiên Sử Binh ném cuốn truyện trong tay đi, hắn ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn tôi, nói: - Mày thử ghi đi? Để tao xem thử làm cán bộ thì có gì tốt đẹp? Nghe Sử Binh nói vậy thì trong đầu tôi dâng lên một cơn tức, nhưng không nói gì, chỉ ghi lại tên hắn, Hạ Viên Viên sẽ xử phạt hắn, tôi cũng lười để ý đến hắn. Ghi tên hắn xong thì tôi tiếp tục cúi đầu đọc sách. Thế nhưng bỗng nhiên có một vật gì đó đập trúng mình. Tôi quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra đó là một cục giấy được vo tròn. - Gạch đi cho tao, nghe không?