Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh
Chương 54 : Yêu Đến Chết
- Một người đang nghĩ đến một chuyện mà bị thôi miên với cùng một mục đích thì sẽ bị mất đi công hiệu.
Đây là kết luận của tôi.
Lấy một ví dụ đơn giản là có một cô gái vốn thích chàng trai kia, chàng trai thực hiện "Câu hồn thuật" với cô gái, muốn cô gái yêu mình, như vậy mệnh lệnh của "Câu hồn thuật" trùng với ý muốn của cô gái nên "Câu hồn thuật" sẽ bị mất công hiệu.
Nếu như bạn đã muốn làm một chuyện gì đó mà người khác lại bắt bạn đi làm đúng chuyện đó thì lời nói của người đó là dư thừa.
"Câu hồn thuật" cũng vậy.
Vậy nên thí nghiệm vừa rồi với vận động viên kia đã chứng minh được điểm này.
Hắn thấy tôi vứt tờ tiền trên mặt đất thì vốn định lấy để sở hữu ình nên khi tôi thực hiện "Câu hồn thuật" kêu hắn giữ lấy tờ tiền thì mệnh lệnh của tôi trùng với ý định của hắn nên "Câu hồn thuật" không có tác dụng với hắn.
Điều này cũng giải thích được chuyện "Câu hồn thuật" không có tác dụng với Úy Văn Long khi tôi ra lệnh cho hắn cùng hợp tác để thay đổi thế giới.
Bởi vì chính bản thân Úy Văn Long cũng không muốn an phận với cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên tôi cũng không sợ Úy Văn Long, tôi nghĩ hắn cũng là người hiểu chuyện.
Còn nếu hắn thật sự tố giác tôi thì tôi có thể dùng "Câu hồn thuật" khống chế người khác để trừ bỏ hắn.
Trước tiên phải làm cho hắn biến khỏi thế giới này.
Chúng tôi đều không phải đồ ngốc nên đều biết giữ bí mật cho đối phương để giữ lại sự hợp tác sau này, đó mới chính là lợi ích thật sự.
Tôi nhẹ nhàng gấp tờ tiền lại bỏ vào túi, tôi quay lại thấy Trương Vũ Đình vẫn đứng phía sau và liếc mắt đưa tình với tôi.
- Nhất Sinh, cuối cùng anh cũng nhìn em, em rất hạnh phúc, Nhất Sinh, chúng ta hẹn hò đi, được không?
Bởi vì trước đó tôi có nói là không cho Trương Vũ Đình lại quá gần nên cô ấy chỉ có thể đứng từ xa lẳng lặng nhìn tôi, hai tay chắp trước ngực, trên mặt tràn đầy sự si tình.
Tôi liếc mắt nhìn để xem Trương Vũ Đình định nói gì tiếp theo thì tôi liền nhận ra ở hàng rào sắt lối vào có mấy nam sinh đứng nhìn tôi và Trương Vũ Đình, bọn họ ăn mặc rất bảnh bao, tóc vuốt keo, nhìn là biết công tử nhà giàu rồi. Tôi đoán là họ đến để nghe ngóng tin tức của tôi và Trương Vũ Đình.
Nhìn bọn công tử nhà giàu đứng từ xa đó tự nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác tự hào khó tả.
Đôi khi một chiếc xe sang trọng, một đồng hồ đắt tiền, quần áo hàng hiệu cũng không chứng minh được bạn là một người đàn ông tài giỏi, nhưng nếu bên cạnh bạn có một người con gái đẹp thì xe hơi, đồng hồ, hàng hiệu cũng chỉ là phù du thôi.
Tôi nhìn Trương Vũ Đình rồi mỉm cười, vẫy tay nói:
- Trương Vũ Đình, cậu lại đây.
Nhìn thấy tôi vẫy tay thì cô ấy vui mừng kêu lên:
- Nhất Sinh, anh nói....lại đó sao? Anh muốn em đến bên cạnh anh sao?
- Tôi gọi cậu đến thì cậu cứ đến đây.
Trương Vũ Đình mừng rỡ, vội vàng chạy đến, cô ấy đứng trước mặt tôi, mái tóc đen dài, cổ trắng ngần, chiếc váy hồng quấn lấy cơ thể mảnh mai, bộ ngực căng tròn phập phồng theo hơi thở giống như mời gọi người khác vậy.
- Nhất Sinh, anh chấp nhận em rồi sao? Thật là tốt quá, Nhất Sinh, em yêu anh, aaaaaa.
Cô kêu lên và nhào lên ôm chầm lấy tôi.
- Nhất Sinh, em với anh được ở cùng một chỗ rồi, mình hôn nhau đi, đi.
Tôi giật mình, trên mặt nóng lên và cuối cùng thì dùng tay chặn Trương Vũ Đình lại, đẩy cô ta ra khỏi người mình.
Tôi nhìn Trương Vũ Đình, bình tĩnh nói:
- Được, nếu muốn tôi thích cậu thì cậu phải làm một chuyện.
- Thật không? Chuyện gì thì anh nói đi.
Trương Vũ Đình chớp chớp mắt nhìn tôi.
Tôi nói:
- Cậu phải hét lên rằng "tôi chỉ lấy người nghèo và xấu xí thôi" từ đây ra đến cổng trường.
Nụ cười trên gương mặt Trương Vũ Đình dần biến mất, thay vào đó là nhíu mày lại.
- Nhất Sinh, anh ác quá vậy, tại sao lại muốn em kêu lên như vậy?
Nói xong cô ấy nhìn thẳng vào tôi.
- Cậu không nói đúng không? Không nói thì đứng xa tôi ra một chút.
Nói xong tôi quay đầu đi.
Thực ra theo tính toán của tôi thì sau khi cô ấy hét to ra đến cổng trường rồi sẽ giải "Câu hồn thuật" cho cô ta, dọc đường đi sẽ bắt cô ấy hét thêm câu "tôi là tiện nhân" xem như là hình phạt cuối cùng dành cho cô ấy.
Cho dù cô ta không hét thì tôi cũng sẽ giải trừ thuật thôi miên cho cô ta.
- Nhất Sinh, không hét không được sao? Anh thật là xấu tính mà.
Trương Vũ Đình đi theo tôi miễn cưỡng nói.
- Rất xin lỗi nhưng tôi chỉ muốn nghe cậu nói như vậy thôi, tôi đúng là xấu mà.
Tôi quay đầu lại nhìn Trương Vũ Đình và gượng cười.
Nghe tôi nói vậy thì Trương Vũ Đình cắn chặt môi, nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại và hít một hơi, sau đó hét to lên:
- Tôi chỉ lấy người nghèo, xấu. Tôi chỉ lấy người nghèo, xấu.
Nghe Trương Vũ Đình hét như vậy thì tôi hít một hơi rồi xoay người đi từng bước về phía cổng trường.
Vốn dĩ Trương Vũ Đình cũng không phải là một cô gái đứng đắn.
Nếu không bị trúng "Câu hồn thuật" của tôi thì trong lớp học cô ấy sẽ không bao giờ thèm nhìn đến tôi cùng những nam sinh có hoàn cảnh thấp kém khác. Cô ấy là một cô gái kiêu ngạo, không biết đã từng qua lại với biết bao nhiêu đàn ông, cô chỉ xem đàn ông là món đồ chơi để đùa giỡn, có bao giờ cô ấy nghĩ là sẽ có ngày mình bị người khác mang ra để đùa giỡn lại không?
Tôi đi trước, Trương Vũ Đình đi theo, cách nhau 5 mét.
Dọc đường đi có không biết bao nhiêu người nhìn thấy cảnh Trương Vũ Đình la hét điên cuồng, tất cả đều kinh ngạc, phần đông là công tử nhà giàu, thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có theo đuổi cô vậy mà giờ cô ấy lại nói là chỉ lấy người nghèo và xấu là sao?
Dọc đường đi tôi thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn, tôi biết, ngày hôm nay kết thúc thì Trương Vũ Đình sẽ biến thành một cô gái bất thường và xấu xa nhất trường học.
Đi qua khoảng vài tốp người thì tôi chậm rãi bước ra khỏi cổng trường, tôi đếm được chính xác Trương Vũ Đình đã hét lên tổng cộng là 126 lần.
Ngoài cổng trường đang là giờ tan tầm nên xe cộ qua lại rất nhiều, tôi nghe tiếng Trương Vũ Đình ngày càng nhỏ nên tôi biết là cô ấy đã ra khỏi cổng trường.
- Vương Nhất Sinh, đợi đã, em đã la hét xong rồi, em đã làm theo lời anh, Nhất Sinh, anh đồng ý cho em với anh ở cùng một chỗ được chưa? Anh có yêu em không?
Đứng bên cạnh đường tôi nghe tiếng gọi đằng sau thì chậm rãi thở ra.
Sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Trương Vũ Đình đang đuổi theo sau, tôi nhìn vào đôi mắt cô ấy và chậm rãi nói từng chữ:
- Giải.
- Bíp bíp!
Đúng lúc này bên phải tôi truyền đến một tiếng còi xe, tôi giật bắn người và quay đầu lại nhìn thấy một chiếc Audi a4 đang lao đến tôi với tốc độ cực nhanh.
Lúc ấy tôi đang chuẩn bị thực hiện "Câu hồn thuật" nên căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt chiếc xe đã cách tôi chừng năm mét.
Nguy rồi, với tốc độ nhanh như vậy và khoảng cách gần như vậy thì tôi không tránh được rồi.
Trong nháy mắt, não tôi trống rỗng.
Thực sự mà nói thì lúc đó tôi không thể phản ứng kịp nhưng trong nháy mắt ngực tôi bị một cái gì đó va mạnh vào, lực va mạnh đến nỗi tôi bị văng đi 3 mét.
- Em yêu anh.....
Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Tôi hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy gương mặt Trương Vũ Đình vẫn lộ vẻ tươi cười hạnh phúc khi nhìn thấy tôi.
Mái tóc dài tung bay, quần áo tung bay trong gió.
Trên gương mặt xinh đẹp kia có một giọt nước mắt rơi xuống.
Sau đó khối sắt khổng lồ kia như con dã thú gào thét lăn qua và bao phủ cả vóc người mảnh mai kia.
Trong phút chốc máu tươi văng khắp nơi.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
10 chương
12 chương
79 chương
15 chương
84 chương
428 chương