Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh
Chương 48 : Khó Coi
Tin tức của Sử Binh rất nhanh, thời gian trước khi Lí Ngọc Giang lên chức thì đã trắng trợn tuyên bố vụ bê bối của Trương Quốc Hoa nên tất nhiên là chuyện em gái Yên Yên của tôi cũng bị đưa ra ánh sáng. Chẳng qua là đài truyền hình không thể tiếp xúc với thân nhân nạn nhân nên không thể công khai mọi chuyện, truyền thông cũng sẽ vì tôn nghiêm của người chết mà không chụp ảnh, đưa tin.
Tôi chớp mắt, giả bộ không để ý đến bộ dạng của Sử Binh.
- Muốn nói chuyện gì?
- Tôi nghe một nam sinh kia nói là….
Sử Binh cười với tôi, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn.
- Tôi nghe nói có bốn nam sinh là bốn vị công tử bột đã gây náo loạn ở Ngân Nhạc, bốn người bọn họ đã quan hệ cùng với một nữ sinh và sau đó tất cả đều chết ở đó hết.
Tôi nheo mắt lại, chuyện em gái tôi vốn đã là quá khứ, bây giờ Sử Binh lại lôi ra làm gì? Tên Sử Binh này rốt cuộc muốn làm gì? Xát muối vào vết sẹo của tôi hay là cố ý làm tổn thương tôi?
- Nữ sinh kia là em gái của cậu hả Vương Nhất Sinh?
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, hỏi chuyện này để làm gì?
Tôi nhìn Sử Binh rồi thản nhiên trả lời.
Sử Binh khoát tay, bĩu môi, không thèm để ý đến:
- Thích thì hỏi thôi, tò mò thôi mà. Nói như vậy nữ sinh bị cưỡng hiếp kia đúng là em gái của cậu sao?
Lúc này xung quanh Sử Binh có âm thanh ồ lên, những người ngồi gần đó nghe vậy cũng tò mò quay đầu lại để hóng chuyện, nhìn tôi và Sử Binh bằng ánh mắt khác thường.
Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh khiến tôi rùng mình.
"....."
Tôi liếc mắt nhìn Sử Binh một cái, trong lòng cũng chùng xuống, Sử Binh rất thích chuyện đùa giỡn với nữ sinh, ức hiếp bạn học. Nói một cách khác thì bất luận là ở trong lớp hay ở ngoài thì hắn đều thích bới móc mọi chuyện, chõ mõm vào chuyện người khác.
Con người hắn như thế nên đến lúc này tôi vẫn không có phản ứng gì, dù gì thì hắn cũng ngồi cùng bàn, hơn nữa trước kia cũng có qua lại vì lợi ích nên đôi khi hắn kiếm chuyện thì tôi vẫn chịu đựng.
- Sử Binh, nếu cậu còn muốn chép bài của tôi thì tôi khuyên cậu nên im miệng đi.
Tôi lạnh lùng nói với Sử Binh.
- Chuyện nhà tôi không đến lượt cậu hỏi.
Nghe tôi nói như vậy thì vẻ mặt của Sử Binh trở nên khó coi hơn, sau đó hắn cười nhạo rồi vỗ vai tôi, khẽ cười:
- Bình tĩnh, tôi chỉ tiện thể hỏi thăm thôi, quan hệ chúng ta cũng tốt mà đúng không?
Nói xong hắn lấy từ trong túi ra hai trăm đồng nhét vào tay tôi, cười nói:
- Đúng rồi, chúng ta theo....quy định cũ, bài tập và thi cử tháng này phiền cậu giúp tôi hết mình. Tôi biết cậu làm được mà.
Nói xong còn nháy mắt với tôi nữa.
Tôi cúi xuống nhìn hai tờ tiền Sử Binh đưa cho, tiện tay đẩy trả về bên bàn Sử Binh.
- Tôi không rảnh, tự mình làm đi.
Tôi lạnh lùng nhìn Sử Binh.
Thấy tôi hành động như vậy Sử Binh nhất thời khom người xuống nhưng không hề trở mặt mà nở một nụ cười rồi vỗ vỗ tay tôi, thăm dò:
- Vương Nhất Sinh, đừng như vậy? Tức giận à?
Tôi liếc hắn, không trả lời.
- Này, cậu giận tôi cái gì chứ, tôi chỉ tiện thể thăm hỏi thôi mà, qua hệ của chúng ta sau này vẫn không thay đổi, cậu cho tôi chép bài thì tôi cho cậu tiền, đúng không? Cậu đừng như vậy, sau này nhớ cho tôi chép bài với nhé.
Sử Binh thấy tôi không nói gì thì quàng vai tôi, cười nói.
Tôi chậm rãi quay đầu lại mỉm cười với Sử Binh rồi đột nhiên lạnh lùng nói:
- Tôi không có hứng thú với tiền , nếu cậu có bản lĩnh thì sau này tìm người khác đi, tôi nghĩ có rất nhiều người thích tiền đấy. Hoặc cậu cũng có thể thử dùng đến cái đầu vô dụng của cậu đi. Tóm lại, đừng làm phiền tôi nữa.
Nghe vậy mặt Sử Binh tối sầm lại, tôi biết chắc chắn hắn đã bị tôi chọc giận.
- Vương Nhất Sinh, ý cậu là sao? Không có hứng thú với tiền sao?
- Đúng vậy, tôi không có hứng thú với tiền.
Tôi thản nhiên trả lời Sử Binh.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
Sử Binh tức giận hỏi tôi lần hai, hơn nữa hắn còn kéo tay tôi quay lại đối diện với hắn.
- Vương Nhất Sinh, quan hệ giữa chúng ta vẫn tốt đúng không?
Nói xong Sử Binh lại cười.
- Tôi có không ít tiền trên người, còn cậu cũng rất cần tiền mà, đúng không?
Tôi bình tĩnh nhìn Sử Binh, nói:
- Chúng ta từ hôm nay trở đi không còn quan hệ gì nữa, cảm ơn.
Dứt lời, tôi quay đầu lại và cúi đầu xuống đọc sách.
- Vương Nhất Sinh.
Lúc này hình như Sử Binh đã thực sự nổi cáu, hắn dùng lực túm lấy cánh tay tôi, còn một tay thì giật cuốn sách của tôi, lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt thể hiện rõ ràng ý định của hắn.
- Vương Nhất Sinh, Sử Binh, hai người im lặng cho tôi, còn không thì đi ra ngoài.
Vì Sử Binh đang làm lớn chuyện, tuy rằng chúng tôi ngồi ở phía sau nhưng vẫn khiến cô giáo chủ nhiệm Hạ Viên Viên chú ý.
Nghe cô giáo chủ nhiệm cảnh cáo thì Sử Binh giật mình, rụt tay về, trong lớp học thì khả năng uy hiếp của Hạ Viên Viên khiến không ai dám đối đầu.
Sử Binh liếc mắt nhìn tôi rồi ném trả lại cuốn sách cho tôi, tôi hơi bực mình nhưng cuối cùng vẫn nhịn, tôi cầm lấy cuốn sách rồi cố gắng nhìn thẳng về trước không để ý đến đến Sử Binh nữa.
Tuy nhiên tôi biết Sử Binh ngồi bên cạnh tôi vẫn trừng liếc, quan sát tôi, dùng ánh mắt hăm dọa để phát tín hiệu cho tôi.
Đương nhiên là tôi không thèm nhìn đến rồi.
Đối với người như Sử Binh tôi không việc gì phải duy trì quan hệ bạn bè cả, bây giờ tôi không cần phải dựa vào bài tập mà giao dịch với hắn như trước kia nữa, bởi vì từ lúc này Sử Binh đã rất ghét tôi.
Có lẽ sẽ có người cho rằng tôi và Sử Binh phát sinh xung đột nhưng trên thực tế chúng tôi không có bất cứ mâu thuẫn nào cả, nhiều lắm thì tôi đã làm cho Sử Binh bắt đầu gieo mầm oán hận với tôi thôi.
Mà tôi cũng không muốn để ý nhiều đến Sử Binh, dù sao "Câu hồn thuật" của tôi vẫn có giới hạn nên tôi không muốn sử dụng tùy tiện với Sử Binh.
Trừ lần đó ra thì Sử Binh vẫn được xem là người chững chạc vì trong lớp học có đối tượng mà hắn theo đuổi.
Người đó chính là Trương Vũ Đình, hoa khôi của trường. Trương Vũ Đình nổi tiếng ở trường không phải chỉ vì danh hiệu hoa khôi đó mà là vì có rất nhiều nam sinh nguyện chết để được tiếp xúc thân mật với cô, từng gặp nhiều rắc rối trong chuyện tình cảm nhưng vẫn có không ít học sinh muốn đến gần cô. Bạn trai của cô một tuần thay đổi một lần, tuy nhiên những người theo đuổi cô cũng không thắc mắc đến chuyện đó mà tiếp tục vẫn tiếp tục theo đuổi cô.
Sử Binh cũng nằm trong số đó, có thể nói hắn là người thành công nhất.
Hơn nữa vì là bạn học chung lớp nên so với những nam sinh khác thì hắn có ưu thế cạnh tranh lớn hơn.
Mà cuộc sống ở trường của tôi có biến cố xảy ra cũng có thể nói là từ Trương Vũ Đình này mà ra....
Trong tuần học đầu tiên thì cả lớp phải tiến hành tổng vệ sinh, mỗi học sinh đều được phân công công việc, việc của tôi là khiêng bàn và dọn dẹp hành lang. Vì hôm đó thời tiết hơi nóng nên sau khi khiêng bàn xong cả người tôi ướt nhẹp, tôi cởi áo sơ mi trắng để xuống chỗ ngồi rồi đi quét mạng nhện ngoài hành lang.
Làm hết nửa ngày, lúc tôi quay lại lớp học thì người đầy mồ hôi nên việc duy nhất tôi muốn làm là chạy nhanh về nhà để tắm một phát.
Tuy nhiên khi tôi đến chỗ ngồi thì phát hiện ra cái áo sơ mi trắng không còn ở đó nữa.
Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy đâu cả, điều kì lạ là lúc tôi đảo mắt nhìn về phía cửa sổ thì thấy một nữ sinh tóc dài đang cầm một tấm vải màu trắng lau cửa kính, còn Sử Binh thì đứng bên cạnh nâng bàn giúp cô gái kia.
Nhìn tấm vải trắng trong tay nữ sinh kia tôi bị chấn động ghê gớm, nguyên nhân là vì mảnh vải kia chính là cái áo sơ mi của tôi.
Dám lấy áo của tôi để đi lau cửa sổ sao?
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
10 chương
12 chương
79 chương
15 chương
84 chương
428 chương