Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh
Chương 43 : Mua Sắm Cho Hồ Tiên
- Hắn? Là người đã nhốt cô ở đây sao?
Tôi tiến lên từng bước, đến sau lưng Hồ Tiên, chậm rãi ngồi xuống đưa tay nâng hai chân của cô, tay kia thì đỡ lấy gáy, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi mặt đất.
Khi ôm cô ấy tôi mới phát hiện là cơ thể Hồ Tiên nhẹ hơn tôi nghĩ, giống như là ôm một cái chăn bông vậy, cô sở hữu đường cong lả lướt, dịu dàng, thướt tha, căn bản không giống với người đã sống ở mặt đất hơn 30 năm.
Mái tóc đen của cô xõa xuống, đôi mắt sáng như sao yên lặng nhìn tôi từ nãy đến giờ.
- Đó là kết quả của sự trả thù.
Hồ Tiên thản nhiên trả lời.
- Tên gì?
- Rồi anh sẽ biết, nếu hắn còn sống thì một ngày nào đó sẽ xuất hiện trước mặt anh và tôi.
Giọng nói của Hồ Tiên biến ảo liên tục nhưng vẫn rất trong trẻo và lạnh lùng, nhưng dù thế nào cũng không cho tôi biết câu trả lời.
- Vậy chắc hắn cũng già rồi đúng không? Có thể nhốt cô dưới lòng đất hẳn là một vị cao nhân, đã qua 30 năm nếu còn sống thì cũng lớn tuổi rồi.
Tôi nheo mắt lại phán đoán.
- Đáng tiếc.....trong tâm trí tôi suốt 30 năm nay luôn muốn nhìn thấy mặt hắn, nếu đến lúc gặp mặt mà lại rơi vào tình huống cảnh còn người mất thì đúng là tự cười vào mặt mình đấy.
Hồ Tiên lẩm bẩm một mình.
- Mọi người đều phải già đi, còn yêu quái thì không giống với người bình thường.
- Hắn là một yêu quái bất tử.
Hồ Tiên nói một cách đùa cợt, sau đó ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Sau khi nói xong câu nói không rõ ý tứ kia thì Hồ Tiên im lặng mãi đến khi tôi kêu tên lái xe cầm lấy dây thừng kéo lên thì Hồ Tiên mới mở miệng, cô nằm ngang trên cánh tay tôi, ngước cổ lên nhìn cảnh tượng bên ngoài miệng giếng và hít một hơi thật sâu:
- Chung quy lại thì không khí bên ngoài vẫn là tuyệt vời nhất, ba mươi năm không được ngửi không khí trong lành rồi.....hình như tôi sắp quên nó luôn rồi.
- Cô cứ cảm động đến lúc lên xe taxi đi.
- Xe taxi?
Hồ Tiên chậm rãi quay đầu lại nhìn thấy ánh đèn xe taxi thì nheo mắt lại:
- Xem ra bây giờ người ta đã thay đổi nhiều phương tiện mới quá nhỉ?
- Đúng vậy.
- Đã hơn 30 năm rồi...
Hồ Tiên xúc động nói.
- Cô muốn đi đâu? Cô có nhà không?
Tôi ôm Hồ Tiên, để cô ngồi lên ghế sau của xe.
- Đã từng có, nhưng sau 30 năm thì liệu còn không?
Hồ Tiên liếc mắt khinh bỉ.
- Cũng đúng.
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng sau đó tự cười chế giễu mình vì cho dù Hồ Tiên từng có gia đình thì sau ba mươi năm đầy biến cố cũng không còn tồn tại nữa.
- Đến nhà anh đi Vương Nhất Sinh.
Hồ Tiên ngồi ở trên xe lười biếng một tay chống cằm, đôi mắt đen yên lặng nhìn ra cửa xe.
Lòng tôi chùng xuống, bình tĩnh nói với Hồ Tiên.
- Nhà tôi còn có em gái và mẹ.
- Thì sao?
Hồ Tiên lơ đễnh nói và đưa tay cuộn một ít tóc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.
- Cô nghĩ một người đàn ông đưa một người phụ nữ không mảnh vải che thân về nhà là.......bình thường sao?
Tôi nhìn tóc Hồ Tiên bay phất phơ, ho khan rồi nói.
- Thì sao?
Hồ Tiên vẫn không quay đầu lại.
Người con gái này không có một chút liêm sỉ nào sao?
- Vậy nên tôi mới nói là anh còn rất trẻ.
Hình như biết được suy nghĩ của tôi nên Hồ Tiên chậm rãi quay mặt lại.
- Vẫn còn đang trong độ tuổi tin tưởng vào tình yêu.
Nghe Hồ Tiên nói khóe môi tôi run rẩy, sau đó thuận miệng đáp.
- Tuổi trẻ luôn tin vào tình yêu.
Nghe tôi nói thì tai Hồ Tiên hơi run, mắt cô ấy thì mở to lên, sau đó khẽ cười nói:
- Vẫn có những ý kiến mới mẻ.
Nhìn Hồ Tiên vẫn không thèm để ý đến bộ dạng của mình nên nhíu mày rồi thở dài, nói với lái xe:
- Đến đường Thanh Liên.
Đến đường Thanh Liên là vì ở đó có mấy cửa hàng quần áo, hiện tại Hồ Tiên không có gì để che thân nên cần mua vài bộ quần áo trước. Nhân tiện giúp cho cô sau ba mươi năm bị nhốt dưới đáy giếng được mở rộng tầm mắt. Dọc đường đi Hồ Tiên vẫn chống cằm, yên lặng nhìn ra cửa xe, thỉnh thoảng hỏi tôi một vài vấn đề nhưng phần lớn thời gian là cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ và thở dài giống như thể thế giới này rất vô vị.
Quần áo tất nhiên là do tôi chọn, trên người không có tiền nhưng theo Hồ Tiên nói thì ngoài lái xe và Trương Quốc Hoa ra tôi còn có thể khống chế được bảy người nữa nên tôi có thể thoải mái sử dụng "Câu hồn thuật" cho việc mua quần áo. Lúc nhỏ tôi hay đi mua đồ lót và các loại quần áo khác cho em gái nên trong việc lựa quần áo tôi cũng có chút thẩm mỹ. Tôi lựa cho Hồ Tiên một cái quần lót màu hồng, dây đeo áo lót màu trắng, một áo len màu xám hiệu đậu đỏ, một cái váy liền áo theo phong cách phu nhân, một cái áo khoác nhung màu trắng, một đôi tất chân vải lưới màu đen và một đôi giày cao gót màu đỏ nhung. Đương nhiên tất cả những thứ đó đều miễn phí, sở dĩ tôi mua quần áo của nhiều thương hiệu khác nhau là để kiểm tra xem có đúng là tôi có thể khống chế hơn ba người hay không.....Cuối cùng tôi đã khống chế năm ông chủ của năm cửa hàng khác nhau. Hồ Tiên không gạt tôi, tôi đúng là Trúc Cơ rồi. Tôi đã có thể khống chế hơn ba người.
Rất khó để chọn quần áo cho Hồ Tiên, tuy nhiên Hồ Tiên lại không để tâm đến quần áo, thuận tay lấy quần áo tôi đưa và tùy tiện thay quần áo ngay trên xe, tôi sợ đến mức quay mặt đi, đến liếc mắt một cái cũng không dám.
Khi đó tôi nghe thấy rõ tiếng cười nhạt của Hồ Tiên truyền đến.
- Này, Hồ Tiên, sau khi về nhà thì cô nói cô là bạn học của tôi, trốn nhà đi nên đến ở tạm nhà tôi mấy ngày, hiểu không? Tôi không muốn em gái tôi phải suy nghĩ nhiều.
Đợi Hồ Tiên thay quần áo xong tôi quay lại và nói với cô một cách nghiêm túc.
Kết quả là vừa quay đầu lại thì tôi sửng sốt.
Ngồi trước mặt tôi là một người con gái tuyệt thế đến khó tin.
Mái tóc đen xõa xuống, khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp, lông mi cong vút, đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, đôi môi anh đào kết hợp với chiếc váy màu trắng bạc, lông tơ quấn quanh cổ như một vòng hoa càng làm tăng thêm khí chất quý tộc của cô, giống như một con hồ ly đã trưởng thành mà vẫn còn lưu lại lông tơ vậy. Quần áo vừa vặn khéo với người mặc, dung nhan tuyệt thế, thiếu chút nữa là tôi trở thành người mất trí.
- Quần áo cũng không tệ lắm, phục sức sau 30 năm tiến bộ cũng không ít đâu.
Hồ Tiên nhún vai, thuận miệng nói:
- Vương Nhất Sinh, sao anh lại đỏ mặt vậy?
Mặt tôi nóng lên, quay đầu đi không nhìn Hồ Tiên, ho khan một tiếng rồi nói:
- Tôi đỏ mặt cũng không liên quan đến cô. Nhớ là đến nhà tôi thì phải là bạn học của tôi, biết chưa hả?
Hồ Tiên nheo mắt lại nhìn tôi, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
- Nếu anh không đỏ mặt đến lúc về tới nhà thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn đấy.
Giọng nói của Hồ Tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói xong cô quay mặt đi, tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe….đôi vớ màu đen bọc lấy cặp đùi nhỏ bé của cô, hai chân bắt chéo và nhẹ nhàng lắc lư.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Hồ Tiên, tôi bất đắc dĩ thở dài.
Chỉ sợ cô gái này sẽ là sự phiền não lớn nhất của tôi sau này.
Nhìn thấy Hồ Tiên quá xinh đẹp khiến tôi phải úp mặt vào lòng bàn tay, dùng sức ôm chặt mặt.
Quả nhiên sau khi đưa Hồ Tiên về nhà thì đã gặp ngay phiền toái đầu tiên.
Sau khi mở cửa A Tuyết ngạc nhiên khi nhìn thấy Hồ Tiên đi bên cạnh tôi.
- Anh về rồi....Cô ấy là....
A Tuyết nhìn thấy Hồ Tiên thì sắc mặt từ vui mừng chuyển dần sang khó hiểu và kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
10 chương
12 chương
79 chương
15 chương
84 chương
428 chương