Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 13 : Thành Công Hay Không?​

Sau khi mọi việc thuận buồm xuôi gió, tôi lấy lý do là điện thoại đã để lại dưới đáy giếng nên mượn điện thoại của Chu Cần, sau đó nhớ lại số điện thoại của Trương Quốc Hoa và nhắn cho lão một tin: -Trương lão bản, tôi là Cường Tử, tôi đã xử lý người xong, ông đang ở đâu, tôi muốn gặp ông. Một lúc sau có tin nhắn trả lời, quả nhiên là số của Trương Quốc Hoa: - Có thật không, tại sao lại nhắn tin mà không gọi điện thoại? Trương Quốc Hoa đúng là một con người rất thận trọng, tôi không gọi điện mà lại nhắn tin cho lão, chỉ một chi tiết nhỏ như vậy thôi cũng đã khiến hắn nghi ngờ. Tôi hơi lo lắng vì nếu gọi thì nghe giọng của tôi qua điện thoại chắc chắn hắn sẽ nhận ra và tôi cũng sẽ bị bại lộ. Sau một lúc suy nghĩ, tôi nhắn lại: - Điện thoại của tôi đã bị hỏng, đang dùng điện thoại của Chu Cần, nhưng điện thoại của nó lại có vấn đề về âm thanh nên chỉ có thể nhắn tin được thôi. Trương lão bản, ông đang ở đâu? Tôi nôn nóng muốn biết nơi ở của Trương Quốc Hoa, sau đó sẽ đứng trước mắt hắn và sử dụng thuật thôi miên, chỉ cần làm như vậy thì trong tay tôi chẳng khác nào là có cả một đội quân. - Tao biết rồi, xử lý người sạch sẽ chứ, có bị ai phát hiện không? - Tuyệt đối không một ai có thể phát hiện ra được. Trương Quốc Hoa nhắn tin lại: - Tối lắm, tao sẽ mời cơm tối, mày đến bệnh viện Vô Tích Đệ Thị đi. Quả nhiên là Trương Quốc Hoa còn ở bệnh viện, xác định được chỗ của Trương Quốc Hoa thì tôi tắt điện thoại và nắm chặt trong tay, suy nghĩ về kế sách tiếp theo, toàn thân tôi bị kích động đến run lên vì tức giận. Tôi chạy như điên đến bệnh viện Vô Tích. - Bọn mày chờ ở đây, tao đến gặp Trương Quốc Hoa. - Ok. Tôi để Lão Lưu và Chu Cần chờ ở cửa, một mình đi lên trên lầu bệnh viện. - Vậy phiền viện trưởng Lí, nhất định phải làm cho tốt cái báo cáo về khám nghiệm thi thể, con tôi còn cả tiền đồ phía trước, nếu vào tù mà ra được thì lý lịch cũng không còn sạch sẽ nữa. - Ha ha, yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi mà, tôi sẽ làm cho các ông bà hài lòng. Báo cáo khám nghiệm tử thi sẽ được thay đổi thành tử vong do uống thuốc quá liều......chuyện nhỏ ấy không thành vấn đề. Vừa bước lên lầu hai của bệnh viện tôi chợt nghe thấy một người phụ nữ và một người đàn ông nói chuyện với nhau, ngay lập tức tôi nghiêng người nép sát vào hành lang, nheo mắt lại nhìn thì thấy Trương Quốc Hoa và vài phụ huynh khác cùng bọn công tử nhà giàu đang đứng bàn bạc chuyện gì đó với mấy người bác sĩ khom lưng cúi đầu, vẻ mặt xu nịnh, còn Trương Quốc Hoa thì rất kiêu ngạo và hình như đang nhắn nhủ điều gì đó, người phụ nữ đứng cạnh Trương Quốc Hoa và mấy người bác sĩ kia đều cầm trên tay một phong bì màu đỏ. Tôi đứng cách những người đó không xa lắm, chỉ khoảng mười mét nên nghe thấy rõ những gì họ nói với nhau, nhưng không biết có phải do viên Linh Nguyên Kim Đan mà người con gái kia cho hay không mà hai tai của tôi lại thính hơn rất nhiều, những gì họ nói tôi đều nghe rất rõ. Hối lộ. Nghe thấy những gì bọn họ nói tôi vô cùng kinh ngạc. Bọn họ dám ngang nhiên hối lộ, đút lót cho Giám đốc bệnh viện, muốn bóp méo sự thật về cái chết của em gái tôi, làm em gái tôi phải chết oan, bọn người độc ác này sao lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy chứ. - Đây chỉ là chút lòng thành, mọi người cứ nhận trước đi, sau này có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi. Trương Quốc Hoa ngậm điếu thuốc dặn dò Giám đốc bệnh viện, còn mấy người bác sĩ kia thì gật đầu lia lịa. - Ha ha, Bí thư Trương khách khí quá rồi. Mấy người bác sĩ mặt đỏ lên và mừng thầm, sau đó chính mắt tôi nhìn thấy họ nhét phong bì vào túi áo blouse trắng. - Bố, chúng ta về nhà được chưa? Ở đây chán chết. Một tên thanh niên tóc nâu, thọc tay vào hai túi, miệng lầu bầu hỏi Trương Quốc Hoa. - Về nhà? Làm sao mà đơn giản vậy được? Đi theo tao đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung nữa. Trương Quốc Hoa cắn đầu thuốc lá và mắng con mình. - Phiền phức. Tên tóc nâu kia tiếp tục thể hiện thái độ thiếu kiên nhẫn. - Đúng là phiền phức, nếu biết thế thì đã không thèm đụng vào đứa con gái ghê tởm kia, xui xẻo thì chết thôi, đúng không Lí Vân? Nói xong tên tóc nâu đó quay lại phía sau nhìn một tên cao và gầy tong teo, tóc cạo mất một bên, nhìn cũng tuấn tú đẹp trai. - Đúng. Thằng con trai tên Lí Vân đó gật đầu. Nhìn thấy cảnh hối lộ vừa rồi tôi đã cố gắng nhịn, nhưng lúc này nghe được hai tên kia nói chuyện với nhau thì tôi giận sôi người lên, mặt nóng hầm hầm, như những gì bọn chúng nói thì em gái tôi chẳng khác nào món đồ chơi, một cái giẻ lau để bọn chúng có thể tự ý sử dụng. Nhưng đối với tôi thì em gái chính là người thân quan trọng nhất. Tôi biết là vào lúc này nếu có đi kiện cáo thì cũng không thể nào thắng được vì bọn họ chính là đại diện cho pháp luật, cho sức mạnh và họ chính là chân lý. Nếu pháp luật không có cách nào để xử lý bọn họ thì tôi sẽ làm. Tôi muốn đưa tất cả bọn họ xuống địa ngục. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, xác định được ở hành lang ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước lên, từng bước từng bước một về phía Trương Quốc Hoa. Giây phút tôi bước ra khỏi miệng giếng thì tôi đã không còn là tôi nữa. Tôi bước ra từ địa ngục, bị ngọn lửa báo thù màu đen thiêu đốt, và mang theo sát khí giết người đến với thế giới này. Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, đám người đang nói chuyện ngoài hành lang đều quay lại nhìn, một tên tóc nâu nhận ra tôi đầu tiên đã mở to hai mắt hoảng sợ, chỉ vào tôi và la lên: - Bố, xem kìa, hắn. Mọi người quay lại nhìn tôi, nét mặt ung dung của họ dần biến mất. Trương Quốc Hoa nheo mắt lại nhìn, thoáng một chút bối rối nhưng chỉ hoảng sợ trong giây lát và liền lấy lại bình tĩnh. - Thấy tôi nên ông kinh ngạc lắm hả bí thư Trương? Tôi khoanh tay trước ngực, tôi tính từng bước một, một bước, hai bước.....đến bước thứ sáu thì tôi đã đứng trước mặt Trương Quốc Hoa. - Thật đáng tiếc Trương Quốc Hoa à, mấy người kia không thể nào giết được tôi. Tôi dừng lại, ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Trương Quốc Hoa và nở một nụ cười gian ác. Trương Quốc Hoa phản ứng rất nhanh, nhìn thấy tôi đi đến gần là hắn biết tôi có ý định không tốt, và mấy tên tay chân kia cũng đã xảy ra chuyện. - Người vừa nhắn tin cho tao chính là mày sao? Trương Quốc Hoa nhìn thấy tôi thì liền suy nghĩ về một cái gì đó. - Chả trách là tao cảm thấy có cái gì đó không đúng. - Trương Quốc Hoa, đủ rồi, ông không cần phải nói thêm gì nữa đâu. Tôi hít một hơi, nhìn thẳng vào Trương Quốc Hoa. - Ông nghĩ tôi chỉ là một quân cờ nhỏ bé để ông dễ dàng đùa giỡn sao? Ông cho rằng chỉ với một cú điện thoại là có thể lấy đi tính mạng của người khác sao? Nói xong rồi tiếp tục bước về phía trước, lúc này tôi chỉ còn cách Trương Quốc Hoa ba bước chân. Thấy tôi đến gần, mắt Trương Quốc Hoa hơi co giật nhưng vẫn tỏ ra không hề sợ hãi. - Đứng yên, đứng yên đó không được nhúc nhích. Trương Quốc Hoa nhìn chân tôi và lạnh lùng nói: - Vậy mày nói đi, mày muốn như thế nào? Vương Nhất Sinh, tao tặng mày một câu, con người muốn sống được phải biết thông minh đúng lúc. Mày hãy nhìn người thân và bạn bè của mày đi, tao nói thật, bây giờ mày còn trẻ nên không hiểu được một số việc, nếu bây giờ mày làm liều thì hậu quả sau này mày phải chịu không ít đâu. Nếu không biết người biết ta thì chắc chắn mày sẽ chịu đau đớn. - Người đã từng chết một lần thì ông nghĩ là còn điều gì để sợ sao? Đứng đối diện với Trương Quốc Hoa tôi cười nhạt, sau đó từ từ nắm chặt tay lại, nhìn thẳng vào Trương Quốc Hoa, ngay lúc đó trong ngực tôi bỗng dâng lên một ý định giết người mãnh liệt, máu nóng trong người tôi bắt đầu sôi lên, tôi tập trung tất cả sức mạnh của người mình vào đôi mắt. - Trương Quốc Hoa, bây giờ ông phải chết! Đứng trước mặt Trương Quốc Hoa tôi bắt đầu thực hiện thuật thôi miên. Đây là lúc mà cảm xúc của tôi lên cao nhất, cũng là lần thôi miên có thời gian chuẩn bị lâu nhất, tôi cũng nghĩ là mình nhất định sẽ thành công. Chỉ cần thành công, chỉ cần thôi miên thành công thì tôi có thể trừ khử được người đàn ông này, khiến hắn phải trả giá lớn. Tôi có thành công hay không?