So với lúc Trường An sốt cao đến mức hôn mê khi biết được tin Trường Trì bị hại chết thì biểu hiện của Sài Chân Chân có thể nói kiên cường hơn rất nhiều. Sau một hồi khóc lóc thì cô đã bình tĩnh trở lại, chẳng qua không nói năng gì nữa, lúc nào cũng nằm im lặng quay mặt vào tường, trông bóng lưng cô đìu hiu, thật xót xa. Mọi người bước ra khỏi phòng bệnh để cô lại một mình, cũng nhường cho cô chút không gian yên tĩnh. Rời khỏi phòng bệnh, Trường An cũng muốn đi dạo một mình, Hàn Đông lo lắng, bước đi theo cô cách một đoạn không xa không gần, chỉ chừa lại Trầm Tuần và Lạc Thập Giai ngồi ở hành lang bệnh viện. Những người bệnh suy yếu đang được truyền dịch nằm trên băng ca được đẩy qua, vẻ mặt trắng bệch tiều tụy, người nhà bệnh nhân thì tay xách nách mang, tất cả ngược xuôi, mặt mày lo lắng. Bệnh viện không phải nơi đem đến hy vọng, cũng chẳng phải nơi tụ hợp đoàn viên, nếu như có thể, Lạc Thập Giai không quay trở lại nơi này. Trầm Tuần ngã người tựa lưng lên thành ghế, đầu ngửa ra sau, ngẩng mặt lên trời, đôi mắt nhắm chặt, anh không nói gì, vẫn cau mày như trước. Trầm Tuần nhìn cửa phòng bệnh, Sài Chân Chân đã thừa nhận khoản tiền kia được chuyển vào tài khoản của cô, rõ ràng đây là tin tức tốt, cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận thì mọi chuyện cũng dễ bàn bạc hơn rồi, nhưng tiền được chuyển vào tài khoản của cô ấy, điều này cũng nói rõ một sự thật rằng, trước đây Trường Trì đã có ý định cuỗm tất cả tiền của công ty, hành động này cũng là đòn giáng mạnh xuống Trầm Tuần. “Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng, chỉ chưa tìm được cơ hội nói với anh.” Lạc Thập Giai cầm lấy tay Trầm Tuần, cố gắng truyền nhiệt độ từ người mình sang anh. Trầm Tuần vẫn im lặng, chỉ hơi tỏ ra mệt mỏi, mở mắt, bình tĩnh nhìn lên trần hành lang bệnh viện. “Cũng có thể suy đoán được đại khái rồi.” Trầm Tuần khổ sở nhếch môi giễu cợt, “Lúc đó anh còn ở trong thành phố Thẩm Quyến, đột nhiên cậu ấy gọi điện đề nghị giải thể công ty, đòi rút lại vốn đầu tư, một hai đòi rút lại toàn bộ vốn, cậu ta đã dứt khoát như vậy thì dù anh không đồng ý cũng không được.” Trầm Tuần hơi ngập ngừng một chút lại nói, “Vậy mà, cậu ta còn muốn lấy tất cả, định cùng Sài Chân Chân xa chạy cao bay.” “Có lẽ đúng như anh nói.” Lạc Thập Giai nhấp mím môi, vẫn cương quyết không chịu nhìn nhận sự việc theo chiều hướng xấu nhất, “Trường Trì không phải người như vậy, dù anh ấy lấy nhiều tiền như vậy cũng không để làm gì, bệnh của Sài Chân Chân không tốn kém đến mức đó.” Trầm Tuần khẽ cười, trở tay nắm lấy tay cô, “Có đồng tiền nào là vô dụng chứ?” Lạc Thập Giai trầm mặc, cúi đầu nhìn tay anh và tay cô đang nắm chặt lấy nhau, chợt thấy trái tim băng giá, lòng người quá phức tạp, cho dù là bạn thân nhiều năm, đứng trước hai chữ “lợi ích” thì tình nghĩa cũng hóa thành hư không, bất luận cô có biện giải thế nào cho hành động của Trường Trì, thì vẫn không thể thay đổi được chuyện trước kia anh ta đã qua mặt Trầm Tuần, chuyển hết tiền vốn trong công ty vào tài khoản người yêu của mình, dẫu nói sao đi nữa thì anh ta vẫn là kẻ bất nghĩ với em. Hành vi như vậy rất đáng chê trách, thế nhưng hiện giờ anh ta đã chết, người chết là hết, mọi ân oán cũng theo đó tiêu biến, ngay cả Lạc Thập Giai cũng không thể oán trách anh ta được. “Người đã chết rồi, cho dù suy đoán ra ngàn vạn khả năng đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tiền đã tìm được, chúng ta hãy tìm cách giải quyết vẫn đề thì hơn.” Trầm Tuần thở dài một hơi: “Cậu ấy có nỗi khổ của cậu ấy, mấy chục năm qua cậu ấy đối với anh thế nào, anh hiểu rất rõ, từ trước đến nay anh vẫn xem cậu ấy là anh em của mình.” Lạc Thập Giai u sầu rũ mặt, nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh đang đóng chặt, nhẹ giọng nói: “Hy vọng tất cả đều được giải quyết êm xuôi.” … Nghỉ ngơi không tới hai tiếng, Sài Chân Chân lại không chịu ở bệnh viện chữa trị, một mực đòi thu dọn đồ đạc đi về, không nhắc gì đến Trường Trì, cũng không khóc. Không ai khuyên can được cô đành phải đi đến quầy làm thủ tục xuất viện, rồi sau đó quay về căn hộ dột nát của cô, cô lục tung cả nửa ngày mới tìm ra tấm thẻ ngân hàng kia, do chưa được sử dụng nên những con số mạ vàng bên trên tấm thẻ vẫn sáng óng. Phía sau có chữ kỹ của Trường Trì, cậu ta viết chữ “Chân” vô cùng cẩn thận. Sài Chân Chân nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, viền mắt ửng đỏ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cố tỏ ra cứng cỏi. Cô đưa thẻ cho Trầm Tuần, nói rằng: “Chắc là tấm thẻ này rồi.” Cô hơi ngập ngừng, giọng nói run rẩy, “Xin lỗi, cho tới bây giờ tối vẫn chưa dùng qua, không biết có tiền chuyển vào hay không.” “Cám ơn.” Trầm Tuần cầm lấy tấm thẻ, vừa kích động lại vừa thương xót, tâm tình hết sức phức tạp. Có thể lấy lại được tiền đã là may mắn trong bất hạnh rồi, sao còn dám trách cứ? Được sự giúp đỡ của Sài Chân Chân, Trầm Tuần thuận lợi lấy lại được hết thảy số vốn trong công ty, khoản tiền bồi hoàn cho những người gặp nạn trong hầm mỏ cuối cùng cũng quay về tay Trầm Tuần. Bởi vì còn có cả khoản tiền đầu tư của Trường Trì cho nên số tiền lấy về còn nhiều hơn so với con số dự tính của Trầm Tuần, đủ giải quyết tất cả chuyện khẩn cấp lúc này. Sài Chân Chân chuyển lại toàn bộ số tiền trên vào trong tài khoản của Trầm Tuần, chẳng chút do dự. Khi bước ra khỏi ngân hàng, Trầm Tuần chân thành nói với cô, “Hiện tại tôi không thể đưa cho cô được nhiều tiền, hầm mỏ đang xảy ra chuyện, số tiền phải bồi thường rất nhiều, nhưng tôi cam đoan rằng, nếu còn dư lại, thì tôi sẽ chuyển lại toàn bộ phần của Trương Trì, không thiếu một xu.” Sài Chân Chân lắc đầu, cô chỉ nói, “Tôi cầm số tiền này cũng chẳng để làm gì.” … Có lẽ lúc Sài Chân Chân nói ra câu ấy là đang ám chỉ điều gì đó. Khi căn bệnh nan y này ập xuống, cô vì căm hận mà gắng gượng sống, cố duy trì chút hơi tàn, thậm chí cô còn bán cả thể xác của chính mình, cô dùng phương thức này để nghiêm phạt bản thân, cũng khăng khăng dùng phương thức độc đoán này để trả thù Trường Trì. Hôm nay tất cả chân tướng rõ ràng, nỗi căm hận của cô đã không tồn tại, ý định trả thù của cô cũng là sai, tất cả chỉ là trò đùa trêu người của ông trời, cô chẳng còn sức đâu để uốn nắn lại. Một đêm ở trấn Tây Hải, hôm sau nhóm người Trầm phải lên đường, Trầm Tuần một mình đi ra ngoài mở một tài khoản, chuyển năm trăm ngàn tệ vào đó cất, anh dự trù chừa số tiền này lại cho Sài Chân Chân chữa bệnh. Trước khi đi, nhóm người bọn họ quay lại con đường đến nhà Sài Chân Chân. Ánh mặt trời lúc 10 giờ sáng vẫn còn dịu nhẹ cũng không quá nóng gắt, khắp cao nguyên như được ánh nắng đánh thức, băng qua con đường lầy lội, bọn họ lại đến nhà Sài Chân Chân, cô vẫn sống trong ngôi nhà dột nát. Con đường chật hẹp như vậy, thế nhưng người ùn ùn kéo đến, giờ này khắc này hầu như tất cả mọi người trong thôn đều tụ tập về đây. Bốn người bọn họ thầm linh cảm có chuyện không hay khi nhìn thấy đoàn người đông đúc như vậy đổ đến nhà Sài Chân Chân. Trường An nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt quyết định không đi đến đó mà xoay người rời khỏi. Khi cô xoay người đi, Lạc Thập Giai nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống. Chen qua đám người đó, Lạc Thập Giai nhìn thấy tấm mành che nơi cửa chính nhà Sài Chân Chân bị vén vắt ở bên cạnh cửa, hai cảnh sát đứng nghiêm cẩn ở đấy, một lát sau, người của nhà tang lễ khiêng xác người nhà ra, trên băng ca, cái xác được quấn băng vải trắng, ngoại trừ đường viền có thân hình một người thon gầy, thì cô không còn nhìn thấy gì cả. Tất cả mọi người nghị luận ầm ĩ, người trong thôn đều biết Sài Chân Chân là gái điếm, vì thế có bao nhiêu lời ô uế đều được họ lôi ra bàn luận về cô. Người chết thì hết, chỉ còn lưu lại mỗi cái danh, Lạc Thập Giai cảm giác có luồng khí lạnh toát đập vào lưng, sau đó thì cảm giác vô lực từ chân xông thẳng lên tim, rồi vọt lên đỉnh đầu. … Sài Chân Chân đã chết, cô cắt cổ tay tự sát dẫn đến mất máu mà chết. Mà điều đáng buồn cười là, người phát hiện cô chết lại là người qua đường, đang định đi sang đây tìm “gái làng chơi”. Đây là cuộc sống thường ngày của cô, nếu như những ngày tháng bi thương đó cũng được xem là “cuộc sống”. Cô lưu lại một di thư, trong đó chỉ có hai câu. Một là: “Khẩn cầu Trầm Tuần và Trường An phải tìm bằng được di thể của Trường Trì, an tang chu đáo cho anh”. Còn một câu khác lại là… “Tuyệt đối đừng hợp tang hai người họ, cô không xứng”. Bọn họ hiểu rõ lý do vì sao Sài Chân Chân không muốn hợp táng cũng Trường Trì. Dù đã chết vẫn không muốn “làm bẩn” Trường Trì, tình yêu sâu đậm đó, không cần nói cũng biết. Sài Chân Chân không có thân nhân bằng hữu, tro cốt của cô được Trường An và Lạc Thập Giai rất cẩn thận rải xuống vùng thảo nguyên bát ngát này chỉ là khoảng đồi trọc, nhưng bọn họ đều biết, năm sau nó sẽ hồi sinh. Trường An mua một bình thủy tinh, chiếc bình nhỏ không đựng hết tro cốt. Trường An biết rõ hành động này không phải thành toàn, mà là làm trái lại nguyện vọng của cô ấy, nhưng cô vẫn muốn làm, nếu như có một ngày tìm được thi thể của Trường Trì, cô muốn hai người họ đoàn tụ. Bàn tay số phận vô cùng tàn khốc và đủ sức hô mưa gọi gió, chỉ cần nó nhẹ nhàng xoa nắn thì số phận của một người cũng theo đó nghiêng nam đổ bác, mọi thứ tan rã và sụp đổ. Không cặp yêu nhau nào muốn chia lìa, nhưng vẫn có muôn vàn lý do khiến những đôi yêu nhau phải rời xa nhau. Cho dù đó là lý do bất khả kháng đi chăng nữa, cho dù có không cam lòng đi nữa, thì khi đối mặt với sự an bài của số phận cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. … Trên đường trở về, mọi người an tĩnh hơn nhiều so với lúc đi, rõ ràng số tiền bị cuỗm đi đã được thu hồi lại toàn bộ, rõ ràng hết thảy mọi việc đều đi theo hướng tích cực, thế nhưng cõi lòng vẫn nặng trĩu. Trở về Sài Hà, sau mấy ngày đi xe mệt nhọc, vừa bước chân xuống xe, ai nấy đều vội đi về phòng mình nghỉ ngơi, ngay cả cơm cũng không muốn ăn. Lạc Thập Giai vừa vào phòng liền nằm lăn xuống giường, Trầm Tuần lại đi đâu một hồi lâu mới về. Lúc Trầm Tuần bước vào, Lạc Thập Giai vẫn chưa ngủ, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề nhúc nhích. Trầm Tuần tiện tay đặt đồ đang cầm lên trên bàn, một vài thanh âm xột xoạt vang lên. Anh cởi áo khoác và giày ra, rón rén để lên trên giá giày bên cạnh, sau đó đi tới giường, ngồi xuống ở bên giường, chiếc nệm lún sâu vì trọng lượng của anh. Lạc Thập Giai cảm nhận được người mình đang tuột xuống chỗ trũng. Trầm Tuần dịu dàng xoa lên tóc mai trên trán của Lạc Thập Giai, anh nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, từng chút một, lưu luyến đến cực điểm. “Mang đồ ăn cho họ chưa?” Lạc Thập Giai mở to mắt ra nhìn anh, nhàn nhạt hỏi. “Ừ.” Trầm Tuần lại nói, “Còn mua cho em nữa, có đói bụng không? Có muốn ngồi dậy ăn một chút không?” Lạc Thập Giai trở mình, mặt đối mặt với anh, siết tay ôm chặt eo của anh. Mặt cô dán chặt vào ngực Trầm Tuần, chỉ chốc lát sau, vạt áo thun của Trầm Tuần hơi ẩm ướt và ấm nóng. “Thật ram duyên phận của em và anh rất cạn, cực kỳ cạn.” Giọng nói của Lạc Thập Giai nghẹn ngào, “Lúc trước, khi chúng ta xa nhau, em đã biết điều này rồi.” “Em sợ sẽ có một ngày chúng ta cũng rơi vào bế tắc như vậy, sợ có một ngày chúng ta cũng sẽ xa nhau như vậy, sợ cho đến tận khi chúng ta chết vẫn không tháo gỡ được hiểu lầm của nhau. Trầm Tuần, em thực sự rất sợ hãi.” “…” Nỗi xúc động của Lạc Thập Giai cớ sao lại chẳng phải của Trầm Tuần? Trên con đường đời luôn có rất nhiều chuyện không thể biết trước được, con đường dài ngút ngàn như thế, từ thời niên thiếu tươi đẹp đã bước đi thành một người đàn ông chững chạc, anh biết rất rõ không thể kháng cự lại vận mệnh. Bàn tay to thô ráp lôi Lạc Thập Giai ra khỏi chăn, kéo cô vào lòng, ôm chặt. Anh hôn hết những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt cô, rất lâu… rất lâu sau, dường như anh đem hết quyết tâm trong người ra, nói một lời khẳng định nhất, nghiêm túc nhất trong đời. “Thập Giai, chúng ta kết hôn nhé.