Cuối Con Đường Tình
Chương 36
Lúc Lạc Thập Giai rời giường, Trường An đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi trong phòng ăn sáng.
“Sao không ra ngoài ăn?” – Lạc Thập Giai đang thay đồ, ngửi thấy mùi thức ăn, cả phòng nhanh chóng được phủ đầy mùi này.
Trường An vừa nhai vừa đáp: “Trầm Tuần và quản lý Vương đi thôn Trung Bình rồi, hai người phải tranh thủ lúc không có ai để vào trong đó xem tình hình, bữa sáng là họ mua về đấy.”
Lạc Thập Giai “Oh” một tiếng, bước vào toilet rửa mặt, cô cầm lấy bàn chải đánh răng, lúc này Trường An đã ăn sáng xong, bắt đầu dọn dẹp.
“Lát nữa tôi và anh Hàn sẽ vào thôn Trung Bình, cô muốn đi cùng không?
Lạc Thập Giai đang đánh răng, miệng đầy bọt, vừa ngậm bàn bàn chải vừa ậm ừ đáp lời.
“Đúng rồi, nói mới nhớ, sao cô lại theo đến đây? Nghe anh Hàn nói cô đến đây có việc? Đã giải quyết xong chưa?”
Lạc Thập Giai khẽ khựng người, sau đó mở vòi nước, tiếng nước chảy vang lên, át tiếng của Trường An, Lạc Thập Giai tiếp tục súc miệng rửa mặt, vờ như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi.
Từ huyện muối đi vào thôn Trung Bình phải băng qua con đường núi dài mấy chục cây số. Suốt đường đi, quản lý Vương luôn miệng dặn dò Trầm Tuần.
“Nói ít thôi, tuyệt đối không được nhiều lời, nếu như đụng phải thân nhân của thợ mỏ nào cũng tuyệt đối không được nhiều lời.” – Quản lý Vương căn dặn một hồi vẫn không yên tâm nói: “Tuyệt đối không được đối chọi gay gắt với họ, sẽ không hay, bọn họ đều là những người dân nông thôn học ít hiểu ít, làm việc gì cũng không biết chừng mực, nhẫn nhịn được thì cứ nhẫn nhịn, không nhịn được thì bỏ đi chỗ khác, nói chung, không được làm lớn chuyện.”
Trầm Tuần vẫn cầm chắc tay lái, khẽ “Ừ” một tiếng, “Kế toán Lý đâu? Sao lần này không thấy anh ta?”
Nhắc tới kế toán công ty, quản lý Vương chỉ thở dài: “Tôi cho nó nghỉ phép rồi, con nó bị bệnh, hầm mỏ hiện giờ lại không trả lương, dù sao nó cũng cần nuôi gia đình.”
Kế toán Lý là người vùng xa đến làm công, khi công ty được thành lập, việc khai thác ở hầm mỏ bắt đầu khởi công, mọi việc đều do anh ta và quản lý Vương điều phối. Tính cách kế toán Lý và quản lý Vương không giống nhau, anh ta thật thà chất phác, nói ít làm nhiều; cùng quản lý Vương là hai nhân vật nòng cốt trong công ty.
“Mấy hôm nữa tôi đến nhà anh ta xem sao.” – Trầm Tuần nói: “Nhân tiện đưa thêm cho anh ta ít tiền.”
Hiện giờ, cả công ty chẳng còn ai, chỉ còn lại mỗi quản lý Vương. Trầm Tuần rất cảm kích ông, nhưng biết rõ không bao lâu nữa bọn họ cũng phải chia đôi ngả.
“Lần này, trước mắt cần bàn bạc giá cả với gia đình nạn nhân, chuyện tiền nong tôi sẽ nghĩ cách, khi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ để lại cho ông một khoản, ông hãy tìm một công việc khác tốt hơn.”
“Giám đốc Trầm… tôi không phải vì tiền.”
“Tôi biết.” – Trầm Tuần khẽ mỉm cười: “Tôi rất cảm kích ông đã không bỏ đi ngay lúc này. Còn ở đây giải quyết việc lộn xộn giúp tôi, để lại cho ông một ít là chuyện nên làm.”
“Haizzz…” – Quản lý Vương nghe anh nói vậy cũng hơi nghẹn ngào, trêm đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn, quản lý Vương và Trầm Tuần đều hiểu nhưng khi nói ra vẫn thấy khó chịu.
Trước khi đến hầm mỏ trên núi, Trầm Tuần và quản lý Vương đến văn phòng công ty được đặt trong thôn. Kỳ thực đây chỉ là một căn hộ tự xây hai tầng, trước đây họ đều ở lại đây làm việc.
Cửa vừa được mở ra,bên trong văn phòng khá lộn xộn, đưa mắt liếc nhìn xung quanh, có mấy ngăn kéo mở ra chưa đóng lại, trên bàn cũng có chứng từ và văn kiện rơi vãi lung tung, Trầm Tuần nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Sao giống như bị cướp vậy?”
Vẻ mặt quản lý Vương vô tội: “Tôi cũng không rõ, khi tôi tới đã như vậy rồi, tôi sợ hiện trường bị xáo trộn nên chưa đụng đến, có lẽ Trường Trì đi quá gấp.” – Gấp đến độ lôi bừa mọi thứ.
Trầm Tuần và quản lý Vương mở cuộc họp đơn giản chỉ hai người trong văn phòng này. Quản lý Vương nói sơ lượt tình hình và gia cảnh của các thợ mỏ gặp nạn, báo cáo lần lượt từng sự việc cho Trầm Tuần.
“Điều khó là họ đều là trụ cột trong gia đình, con cái đông, có mấy đứa đã lớn, liên tục kéo bè kéo cánh đến la ó.”
“Chuyện khó thì để cuối, chúng ta sẽ bàn lại sau, trước mắt giải quyết những việc đơn giản đã.”
“Được.” – quản lý Vương tiếp tục lật những đề mục đã được đánh dấu trong sổ ghi chú.
Trầm Tuần đang định nhìn xem danh sách thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Trầm Tuần ngẩng đầu thì thấy Hàn Đông và Trường An dáng vẻ mệt mỏi.
Anh đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Sao hai người đến đây?”
“Đến xem mấy gia đình đó có tới gây rối nữa không.”
“Chúng tôi lén đến đây, người nhà bọn họ chưa biết.” – Trầm Tuần vừa dứt lời, dưới lầu đã vang lên những thanh âm la ó inh ỏi. Bọn họ đứng dậy, đi ra ngoài, từ ban công lầu hai nhìn xuống, một đám người đang nối đuôi nhau kéo đến. Trông bộ dáng đang muốn nhào vào nhà, Trầm Tuần nhìn đám người này, cau mày.
“Ông nói à?” – Anh quay sang hỏi quản lý Vương.
“Tôi điên chắc?” – Quản lý Vương nhìn tình cảnh trước mắt, cũng biết có gì không đúng. Hai người nhìn nhau cũng tự có đáp án trong lòng.
Trầm Tuần biết Diêm Hàm nhất định sẽ nhúng tay vào, chỉ không ngời sẽ nhanh như vậy. Ông ta là người nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, hoàn toàn không nói đến thế nào là khiêm tốn, thế nào là quang minh chính đại. Cái bộ dáng làm bộ làm tịch trước mặt Lạc Thập Giai hoàn toàn không phải là bản chất của ông ta.
“Phải chặn bọn họ lại trước đã, chỗ này bắt đầu lộn xộn rồi.” – Hàn Đông cau mày nói.
Hàn Đông vừa nhất chân định xuống lầu, chưa tới nơi đã có người dẫn bọn họ chặn cửa, đám người đó đang rất kích động, chưa kịp đóng cửa thì họ đã ùa vào.
“Hàn Đông, mau dẫn Trường An trốn đi đã.” – Trầm Tuần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, chưa gì đã vội nghĩ đến người khác.
“Trầm Tuần?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Trầm Tuần vẫn trấn định: “Tôi là người chịu trách nhiệm ở đây, tôi sẽ nói chuyện với họ.”
“Tiêu rồi! Làm sao bây giờ?” – Trường An đang bị Hàn Đông kéo đi, đột nhiên nhớ ra gì đó, lo lắng kêu to lên: “Lạc Thập Giai! Lạc Thập Giai đến cùng bọn em. Cô ấy đang mua đồ phía dưới…”
“…”
Trường An chưa nói hết câu, Trầm Tuần đã nhún chân chạy như bay từ trên lầu xuống, mấy giây sau anh đã chạy mất dạng.
Lạc Thập Giai lần đầu đến công ty Trầm Tuần, nói công ty cho oai vậy chứ so với tình hình kinh doanh của Diêm Hàm thì chỉ bằng một chi nhánh, mỏ khai thác than đá này chủ yếu khai thác than thô, công việc chủ yếu làm ngoài công trình hầm mỏ trên núi. Công ty chẳng qua chỉ là cái xác, một cái xác khô đét. Căn hộ nhỏ hai tầng này cũng là thuê của một gia đình trong thôn.
Cô đi vào tiệm tạp hóa nhỏ gần đó mua mấy bình nước suối, xách một túi to chuẩn bị đi về phía căn nhà đó, chợt phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh ngôi nhà.
Với bản năng của một luật sư, Lạc Thập Giai biết những người này là thân nhân của những công nhân mỏ gặp nạn.
Tình hình trước mắt khá nghiêm trọng, Lạc Thập Giai đứng bên ngoài đám người đó, suy tính một hồi, cuối cùng vẫn đi vào. Cô cắn răng chen vào đám người, tính toán xem làm cách nào để giải tán họ.
“Chào mọi người, tôi là luật sư đại diện cho công ty này.” – Lạc Thập Giai đặt bịch nước xuống đất, sau đó lấy danh thiếp từ trong túi ra, vì thói quen nghề nghiệp nên trong túi cô luôn có danh thiếp.
“Trước tiên, xin mọi người hãy bình tĩnh lại, chúng tôi cần chút thời gian thu xếp, bàn bạc.” – Lạc Thập Giai không hề sợ hãi, từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất chuyên nghiệp.
“Còn bàn gì nữa? Ai chịu trách nhiệm? Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi!”
“Sống không thấy mặt, chết không thấy xác, là cô thì cô có chấp nhận được không?”
“Đây là trụ cột nuôi gia đình chúng tôi, giờ anh ấy không còn, cô bảo chúng tôi phải làm sao?”
…
Hết người này nói đến người kia hét, tình cảnh chẳng khác nào Lạc Thập Giai bị rơi vào giữa bầy vịt, tiếng la ó liên tục vang lên, đám thân nhân càng lúc càng kích động. Cảnh tượng ngày càng không khống chế được, Lạc Thập Giai bị bọn họ xô đẩy loạn choạng lui về sau mấy bước, ngay lúc mất trọng tâm sắp ngã sấp xuống thì có một bàn tay vươn ra đỡ lấy hông cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn rõ gương mặt quen thuộc và những đường nét rõ ràng đó, Lạc Thập Giai giật nảy mình, đứng ngây ra, không đợi cô bình tĩnh, bàn tay đó đã vươn đến kéo cô vào lòng.
Trầm Tuần mở áo khoác của mình ra bao bọc Lạc Thập Giai vào trong, cô bị anh nhét trong áo, trước mắt mọi thứ tối đen, chẳng nhìn thấy gì, khuôn mặt cô dán chặt vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh. Giờ khắc này, nhịp tim anh đập liên hồi, không biết là đang hoảng loạn hay căng thẳng. Tay Lạc Thập Giai áp lên người Trầm Tuần, anh che chở cho cô không phải chịu sự công kích và xô đẩy của mọi người.
Trầm Tuần xuất hiện làm cho cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát. Ngay từ đầu, tuy quản lý Vương đã cố gắng bàn luận với họ nhưng đều không giải quyết được gì, hôm nay lại có thêm một trong những người đứng đầu công ty xuất hiện, làm sao bọn họ có thể buông tha.
Có người bắt đầu xô đẩy Trầm Tuần, có người kéo quần áo anh, cũng có người không ngừng vung tay đánh vào người anh để trút giận.
“Bốp!” – một hòn đá bất ngờ bay đến, đập mạnh vào ót Trầm Tuàn. Trong khoảnh khắc bị đập trúng gđó, tay anh vẫn giữ chặt lấy Lạc Thập Giai, bảo vệ cô. Anh ôm cô rất chặt nên khi anh bị người ta đẩy ngã, Lạc Thập Giai cũng bị ngã theo.
Trầm Tuần bị cục đá đó đập chảy máu, đám thân nhân thấy vậy thì hoảng hồn. mặc dù những người này đều không được học hành đến nơi đến chốn, làm việc cực đoan, nhưng không ngốc. Nếu Trầm Tuần có mệnh hệ nào thì bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm, mà nếu thật sự xảy ra chuyện thì tiền bồi thường cho thân nhân người chết trong mỏ cũng không lấy được.
Trầm Tuần được bác sĩ trong thôn băng bó sơ, sau đó quay về văn phòng công ty, bắt tay vào việc đàm phán với từng hộ gia đình có người thân bị nạn. Trước mắt mức giá bồi thường vẫn chưa được thỏa thuận ổn thỏa nhưng Trầm Tuần vẫn chi cho mỗi hộ 2000 tệ để xoay xở lúc khẩn cấp. Tiền trong túi Trầm Tuần đã rỗng, số tiền này là tiền cửa tiệm của Hàn Đông. Tổng cộng cũng chỉ có mấy chục ngàn tệ, vừa đủ chi.
Quản lý Vương vừa ghi tên vừa đếm số người, cuối cùng hơi kinh ngạc nói với Trầm Tuần: “Có một gia đình chưa đến.”
Lúc quản lý Vương nói lời này, Lạc Thập Giai đang ngồi ở góc văn phòng chăm chú ngắm một chậu cây, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.
“Ai vậy?” – Trầm Tuần quay người sang hỏi, nhìn thoáng qua cái tên người bị hại duy nhất không có thân nhân đến – Lạc Đông Hải.
Trong nháy mắt, Trầm Tuần cảm thấy người như có luồng điện phóng qua. Anh nhìn về phía Lạc Thập Giai vẫn tĩnh lặng ngồi trong góc. Rất lâu sau, rốt cục cô cũng ngẩng đầu lên, trong mắt không có biểu tình gì, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
“Vì sao em lại đến Ninh Hạ?” – Trầm Tuần hỏi.
Vẻ mặt Lạc Thập Giai vẫn bình tĩnh: “Đến có việc.”
“Việc gì?”
“Đám tang, ba em xảy ra chuyện.”
Trầm Tuần nghe xong những lời này, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi, miệng lắp bắp hỏi: “Ba em là ai?”
Lạc Thập Giai mặt không đổi sắc, ánh mắt sâu thẳm, cô không thích quanh co, chỉ cười cười hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
“Rầm!” – Trầm Tuần tức giận vỗ mạnh xuống mặt bàn.
“Em đã biết rõ từ lâu rồi, đúng không?” – Trầm Tuần cực kỳ tức giận: “Lần trước đến hồ Thanh Hải, đột nhiên em đòi đi, có phải là vì…”
“Đúng!” – Lạc Thập Giai ngắt lời Trầm Tuần – “Bởi vì em phát hiện ra ba em chết trong hầm mỏ của anh.”
Trầm Tuần nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Sao em không nói cho anh biết?”
Lạc Thập Giai châm chọc cười: “Nói ra rồi sao? Anh chuẩn bị lấy lý do nào để đuổi em đi?”
“Anh…” – Bị lời Lạc Thập Giai xoáy vào trọng điểm, Trầm Tuần chẳng nói nên lời, giờ phút này anh chỉ cảm thấy lòng mình rối bời.
Ba Lạc Thập Giai chết trong hầm mỏ của anh. Thì ra là thế, hóa ra đây mới là nguyên nhân họ luôn đi về cùng một hướng. Anh phải làm sao mới đúng? Xử lý thế nào mới không đẩy cô ra xa? Hai người họ nên đối mặt thế nào với cái chết của ba Lạc Thập Giai? Trong lòng họ liệu có vì chuyện này mà nảy sinh cảm giác khó chịu suốt đời?
Rất nhiều câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Trầm Tuần, anh nghĩ mãi không thông.
Trong mắt Trầm Tuần lộ vẻ rầu rĩ bất đắc dĩ, Lạc Thập Giai biết sự do dự của anh, cũng biết anh khó xử. Trước đây cô lựa chọn ra đi cũng vì không muốn để anh rơi vào tình cảnh này. Là anh liều mạng kéo cô về.
Trở lại là đúng hay sai?
“Trầm Tuần, quả thật ba em đã chết trong hầm mỏ của anh. Em đến ruộng muối này nhằm đòi lại số tiền bồi thường hơn một trăm mấy chục ngàn tệ, vì số tiền này mà em phải chạy mấy nghìn cây số.” – Lạc Thập Giai càng nói càng cảm thấy số phận chẳng khác một trò đùa quá trớn – “Anh nói xem, phải chăng chúng ta không có duyên phận, bây giờ em không cảm thấy như vậy, xác suất một phần mấy trăm ngàn này lại xảy ra với chúng ta. Có thể thấy chúng ta rất có duyên.”
“Anh muốn em nói, em đã nói rồi, đều là những lời thật lòng.” - Lạc Thập Giai trào phúng cười: “Trầm Tuần, sau đó thì sao? Có thể giải quyết vấn đề không? Lần này anh tính đi bao nhiêu năm?”
Anh đưa tay sờ soạn tìm bao thuốc lá, lúc này anh cần bình tĩnh suy xét. Tất cả mọi người có mặt ở đây chỉ biết giương mắt nhìn Trầm Tuần và Lạc Thập Giai giằng co không ngừng, không ai lên tiếng.
“Trước mắt, trong sổ sách còn hai trăm mấy chục ngàn tệ chưa tìm về được, lấy hết đi.” – Tầm Tuần xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói với quản lý Vương.
Quản lý Vương liếc nhìn Lạc Thập Giai: “Đưa cho luật sư Lạc sao?
“Chỗ này cứ hai ba ngày lại có người đến quậy, không tiện ở lâu, để cô ấy cầm tiền quay về Thâm Quyến trước.”
Lạc Thập Giai nghe xong tức đến bốc khói, cô nói nhiều như vậy nhưng dường như Trầm Tuần chẳng nghe lọt từ nào. Cô vô cùng kích động vung tay quét tất cả giấy tờ đã sắp xếp trên bàn xuống đất.
“Lúc em đòi đi, chính anh một hai lôi em trở lại. Giờ em không đi! Con mẹ nó, anh lại muốn đuổi em sao? Lạc Thập Giai này trong mắt anh rốt cuộc là gì vậy?”
Cuối cùng Trầm Tuần cũng tìm được gói thuốc, nhanh tay rút một điếu ngậm lên môi, dùng tất cả bình tĩnh cuối cùng nói: “Ở đây không an toàn.”
Trầm Tuần nói như vậy khiến Lạc Thập Giai càng bướng bỉnh hơn: “Lạc Thập Giai này thích những nơi không an toàn.”
“Bộp!” – Trầm Tuần chợt ném mạnh gói thuốc xuống đất.
“Anh đang nổi giận với ai?”
Trầm Tuần bực dọc cáu gắt ngẩng đầu, vẻ mặt ẩn nhẫn: “Bản thân anh!”
“Trầm Tuần! Anh được lắm, anh được lắm đấy!” – Lạc Thập Giai giận dữ cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng, cô chẳng đợi Trầm Tuần nói tiếp, dứt khoát xách túi và áo khoát lên chạy ra ngoài.
“Luật sư Lạc!” – Hàn Đông vội gọi theo.
Lạc Thập Giai chạy mất, Trường An vẫn im lặng ngồi cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Cô ấy đã theo anh suốt chặng đường đến đây, giờ anh bảo cô ấy phải đi đâu?” – đoạn đường này tuy luôn gây gỗ cãi vã với Lạc Thập Giai nhưng kỳ thực trong lòng đã sớm chấp nhận cô rồi, Trường An không nhịn được tiếp tục nói thay cho Lạc Thập Giai: “Trầm Tuần, nếu cô ấy đi thật, anh đừng hối hận!”
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
16 chương
54 chương
197 chương
59 chương
59 chương
54 chương
46 chương
17 chương