Đôi mắt chắc vì đọc sách mà tồn tại.
Anh ngồi trên sofa, ôn nhu nhàn nhạt, bình thản bất biến.
Có lẽ tiếng mở cửa kéo anh ra khỏi sách.
Anh đứng dậy, mắt nhìn thẳng lên người Hạ Băng Khuynh.
“Hôm nay có thể đi rồi chứ?” Giọng anh ôn hòa, không chút gợn sóng.
Dường như anh đang nói một chuyện rất bình thường, không chút rung động gì.
Hạ Băng Khuynh như đứa trẻ làm sai chuyện, từng bước đi đến bên anh.
Cô cũng không muốn không cốt khí như vậy, nhưng hết cách ai bảo cô tốn nhiều thời gian như vậy?
Người sai là cô, cô không có lí do giảo biện cũng không có dũng khí.
“Có thể đi rồi. Chúng ta đi đâu trước?”
Cô đi sau Quý Tu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Vân Khuynh một cái.
Chuyện thảo luận từ sáng đến giờ, bây giờ chỉ 1 câu đơn giản của Quý Tu liền đánh tan hết.
“Vậy đi thôi. Hôm nay đến thành phố bên cạnh.” Quý Tu nói xong, chân dài bước đi.
Nghe vậy, Hạ Băng Khuynh có chút mơ hồ.
Thành phố bên cạnh?
Sao Quý Tu không nói sao? Như vậy cô không cần từ bên đó chạy về.
Nhưng tình hình bây giờ, cô vừa từ đó chạy về, vẫn cần phải lập tức về lại đó.
Thời gian dài như vậy, vẫn cảm thấy khó chịu do say xe, trong đầu nghĩ mấy chữ.
Chuyện không thuận lợi!
“Thầy Quý, chúng ta đi thành phố bên cạnh làm gì?” Hạ Băng Khuynh nhịn không được hỏi.
Bây giờ chuyện của Thái Cúc Âm đã kết thúc, họ thật không có lí do tiếp tục ở lại.
So với cứ ở đây không bằng đi qua thành phố kế bên giải quyết vụ án.
“Bên đó xảy ra nhiều vụ, pháp y không đủ, cho nên cần chúng ta tiếp viện. Hiểu chưa?” Quý Tu giải thích rõ, khiến Hạ Băng Khuynh gật đầu.
Dù sao cô đang vì chuyện Miya mà rối loạn muốn tìm nơi yên tĩnh.
Hiện trường vu án ở thành phố bên cạnh, vừa hay là nơi tốt để cô yên tĩnh.
“Hiểu rồi thưa thầy, chúng ta đi thôi” Nói xong, Hạ Băng Khuynh tính theo Quý Tu rời đi.
Nhưng lúc cô lướt qua người Mộ Nguyệt Sâm, tay đột nhiên bị anh nẵm lại. Nắm chặt không có dấu hiệu buông ra.
“Anh buông tay” Cô khẽ chống cự, đổi lại anh nắm chặt hơn.
“Em không được đi!” Anh mạnh mẽ nói, trong lòng có sự cứng rắn.
Hạ Băng Khuynh uất ức nhìn anh “Tôi phải về làm việc!”
Mộ Nguyệt Sâm mím môi, không vui dần dâng lên.
“Em đi làm được, nhưng cần về Mộ gia. Nếu em lo Mộ gia không nuôi nổi em, anh có thể cho em tiền ăn vặt.”
Bộ dạng nghiêm túc của Mộ Nguyệt Sâm khiến lời của Hạ Băng Khuynh bị nuốt vào.
Cho cô tiền ăn vặt? Anh coi mình là thổ phỉ. có tiền dùng không hết?
“Mộ Nguyệt Sâm, tôi nói rồi tôi cần đi làm. Nếu anh ngăn nữa, tôi sẽ kêu bác trai bác gái nói lí, xem chuyện này rốt cuột anh sai ở đâu!”
Kéo Mộ Bác Minh và Tân Viên Thường vào nên biểu cảm của Mộ Nguyệt Sâm cố kỵ một chút.
Nhưng, cái này không thể hiện anh thả Hạ Băng Khuynh đi.
Người thông minh sẽ không sợ bóng tối.
“Anh sai là ở chỗ không nên thích em”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
91 chương
40 chương
16 chương
144 chương