Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, đây không cho ở, cô tìm nơi khác, cô không tin Mộ Nguyệt Sâm có thể 1 tay che trời cả thành phố. Đáng tiếc, anh hình như thật sự có bản lĩnh đó. Đi liền mấy khách sạn và nhà trọ, cuối cùng đến nhà trọ nhỏ trong hẻm cũng không được, không căn nào ngoại lệ. Cô chú ý đến những người này đều là nhận điện thoại rồi mới từ chối cô. “Mộ Nguyệt Sâm, Mộ Nguyệt Sâm ---” Hạ Băng Khuynh đứng ở góc hẻm, xem đá nhỏ dưới chân là Mộ Nguyệt Sâm, phát tiết đá nó, cuối cùng đá đến ngón chân cũng đau muốn lìa khỏi chân. Không về chính là không về, kiên trì không về. Nhiều nhất ngủ ngoài đường. Anh càng như vậy với cô, cô càng không phục. Tìm 1 chỗ sạch sẽ ngồi, cô mệt đến đánh đánh chân. Trước hẻm, vài người đàn ông để lộ tay, trên người xăm hình cười xấu đi vào. Hạ Băng Khuynh thấy mấy người này, trong lòng hoảng loạn, đứng dậy kéo vali nhanh chóng đi. Tin tức trên tivi về những cô gái bị cưỡng bức còn không ít sao? Cảm thấy mấy người đó đuổi theo, cô nhanh chóng chạy. Ba nói rồi, gặp nguy, đừng nghĩ nhiều, 1 chữ --- chạy! 1 cái lỗ lớn kẹp vali vào đó, cô nhanh chóng vẫy tay, lúc những người đó sắp bắt được cô, cô nhảy lên xe, trốn đi. Mấy người bên ngoài đập cửa sổ, ánh mắt hung dữ như đang uy hiếp tài xế. Tài xế đạp ga chạy đi. Hạ Băng Khuynh vỗ vỗ con tim đang bị khủng hoảng, xác định họ không đuổi kịp, cô mới thả lỏng dựa vào ghế. Thật là nguy hiểm! “1 cô gái, đêm không nên ở hẻm không người, quá nguy hiểm.” Hạ Băng Khuynh mặt khổ, cảm kích nói: “Cảm ơn.” “Không cần cảm ơn, cô đi đâu?” “Tôi---” Hạ Băng Khuynh cụp mắt xuống, qua chuyện lúc nãy, cô không dám 1 mình ở ngoài ban đêm nữa, không phải lần nào cũng phản ứng nhanh được như lúc nãy, lại có sự giúp đỡ của tài xế tốt bụng. Nghĩ nghĩ, cô đọc địa chỉ Mộ gia cho tài xế. Mộ gia lúc này đèn còn sáng. “Mộ Nguyệt Sâm ở đâu?” Vừa vào cửa, Hạ Băng Khuynh áp chế tức giận hỏi. Quản gia thấy Hạ Băng Khuynh, kinh ngạc 1 chút, chỉ trên lầu: “Tam thiếu trong phòng sách.” Hạ Băng Khuynh hỏi chỗ phòng sách, cũng không quan tâm vết thương đang đâu, cà nhắc chạy lên lầu. Cô mở cửa phòng sách, nhìn Mộ Nguyệt Sâm một thân sạch sẽ ưu nhã ngồi trước bàn sách, tức giận xông lên não, liền không quản gì nữa. Cô xông đến trước mặt anh, dùng 2 tay xách áo anh lên:” Tại sao làm chuyện này với tôi? Ức hiếp tôi? Tôi với anh không thù không oán, không lẽ chỉ vì tôi không cẩn thận vào phòng anh, anh vẫn luôn oán hận trong lòng sao? Anh nhỏ mọn như vậy!” Nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm thản nhiên: “Tôi nghe không hiểu cô nói gì?” “Anh còn không nhận!” Hạ Băng Khuynh nắm áo anh càng chặt: “Anh dám nói chuyện hôm nay không do anh làm?” “Cô có chứng cứ?” Mộ Nguyệt Sâm thản nhiên phản bác. Anh ưu nhã dựa vào sau, cô cũng thuận theo bị mang theo, áp lên người anh. Đối với Hạ Băng Khuynh 1 lòng muốn tính sổ với anh, căn bản không lưu ý chuyện này, nghe anh hỏi có chứng cứ không, càng tức đến ấn lên ngực anh: “Ngoài anh còn có ai làm chuyện này, nam tử hán đại trượng phu, anh dám làm phải dám nhận.” “Cũng có thể nói cô không có chứng cứ.” “Anh---” Hạ Băng Khuynh không cách nào phản bác, hận không thể cắn chết anh, “Anh bỉ ổi, anh đáng ghét, anh tâm lý biến thái!” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn tay cô: “Cô không cảm thấy cô nương áp lên người đàn ông, kéo đồ anh ta chặt vậy, càng giống biến thái sao?” - -------- ----------