Khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười ôn nhu. “Em chỉ nói thực, dù sao quan hệ trước đây của Băng Khuynh và Nguyệt Sâm mọi người cũng biết. Mà Băng Khuynh từng bị tổn thương thế nào, mọi người cũng rõ. Nếu đã vậy, Băng Khuynh và Nguyệt Sâm không có khả năng nữa rồi. Vậy em nói lời này đâu có sai?”
Giọng anh ôn hòa nhưng lại rất áp bức người khác.
Không chỉ sắc mặt Hạ Băng Khuynh trở nên khó coi, đến Tân Viên Thường cũng thể hiện sự không hài lòng với đứa con này.
“Nguyệt Sâm, nói chuyện cẩn thận tí” Trên mặt Mộ Bác Minh ẩn hiện sự tức giận.
Mộ Nguyệt Bạch cười cười, vẫn nói: “Vốn đã vậy, Nguyệt Sâm làm nhiều chuyện tổn thương người khác như vậy, còn không biết xấu hổ đến gần như vậy, đây không gọi là vô lại gọi là gì?”
Mộ Nguyệt Bạch càng nói càng quá đáng, đến Tân Viên Thường bình thường luôn thương anh cũng nhịn không được nhíu mày.
“Nguyệt Bạch, nói ít 2 câu đi.” Bà lên tiếng cảnh cáo, muốn kết thúc ở đây là được rồi.
Nhưng Mộ Nguyệt Bạch như nói đến nghiện, không có dấu hiệu dừng lại.
“Băng Khuynh, em không thể quên. Nguyệt Sâm hận em, hận em bỏ đứa con, cho nên ở chung với Ôn Tử Tích rồi. Còn có đứa con của họ, là một đứa bé dễ thương, Băng Khuynh em đã sớm mất đứa con rồi!”
Lời anh nói rất chói tai.
Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy tai mình bắt đầu đau lên, như chảy máu ra vậy khiến cô khó nhịn.
“Mộ Nguyệt Bạch, anh còn nói thêm câu nữa tôi sẽ khiến anh biến mất khỏi đây.” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo, không khí xung quanh lạnh băng khiến mọi người run rẩy.
“Sao nào? Muốn che mắt mọi người? Mộ Nguyệt Sâm, chuyện tự em làm thì phải có dũng khí nhận!” Nói xong, anh nhìn Hạ Băng Khuynh, “Băng Khuynh, không lẽ em đã quên? Lúc đó em vừa bỏ đứa con, Ôn Tử Tích liền thông báo với mọi người là có con với Mộ Nguyệt Sâm.”
Lúc nhìn thấy mặt cô khó coi, anh càng vui hơn.
“Thấy chưa, đây chính là người đàn ông khiến em rung động.”
Anh không quan tâm hình tượng mà cười lớn, khiến cơ thể Hạ Băng Khuynh từng chút lạnh lẽo hơn.
Tất cả những dao động gần đây hoàn toàn biến mất vì lời nói tàn nhẫn của Mộ Nguyệt Bạch.
Cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm, trong mắt tối lại, “Mộ Nguyệt Sâm, anh có gì để nói không?”
Cổ họng Mộ Nguyệt Sâm nghẹn lại, một câu cũng không nói ra.
Anh có gì để nói? Tất cả đều là Mộ Nguyệt Bạch thêm mắm thêm muối nói ra. Nếu bây giờ anh giải thích, cô có nghe không?”
“Em tin anh không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn tìm chút lòng tin trong đó.
Cô lắc đầu, mắt bắt đầu đỏ lên.
“Tôi không biết. Tôi không biết nên tin anh không. Tôi thật không biết, Mộ Nguyệt Sâm” Cô dường như nghẹn ngào, khiến tim Mộ Nguyệt Sâm như bị ai thắt chặt không chịu buông, đau cực kỳ.
Đau đến sắp chết đi.
“Mộ Nguyệt Bạch! Rốt cuộc cậu có dụng ý gì?” Hạ Vân Khuynh thực sự không nhịn nổi nữa.
Hạ Băng Khuynh ở trước mặt như đứa trẻ lạc đường bất lực. Nếu cô còn không nói nữa thì Hạ Băng Khuynh sẽ khó chịu đến không thể chịu nổi.
Cô không thể chấp nhận chuyện người thân mình cô đơn không chỗ dựa ở trước mặt mình.
“Chị dâu, chị nên hỏi Nguyệt Sâm có ý gì. Sau khi làm lớn bụng của Ôn Tử Tích lại cùng bạn gái cũ Băng Khuynh có quan hệ không rõ. Hành động như vậy, chị dâu mới nên hỏi.”
Mộ Nguyệt Bạch dùng từ khó nghe, khiến Mộ Bác Minh vỗ bàn đứung dậy.
“Nguyệt Bạch, con im miệng!”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
16 chương
146 chương
52 chương