Mộ Lưu Huyền đầy mồ hôi thở gấp ở cửa. “Ai đánh nhau?” Chị em Hạ Vân Khuynh đồng thanh đến kì lạ. Mộ Lưu Huyền la lớn: “Anh ba, anh tư, họ đánh nhau rồi! Vì Băng Khuynh, ban đầu là tranh cãi, sau đó anh ba chọc tức anh tư, anh tư muốn giết anh ba!” Hạ Băng Khuynh ngây người! Vì cô? Mộ Nguyệt Bạch lại nói lời thiếu đánh gì rồi? “Băng Khuynh, chúng ta xem coi sao.” Hạ Vân Khuynh liền đứng dậy, kéo Hạ Băng Khuynh đi xuống. Trong phòng khách, Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch đánh qua đánh lại kịch liệt. Nhưng cuối cùng vẫn là Mộ Nguyệt Sâm chiếm ưu thế, ấn Mộ Nguyệt Bạch xuống sofa, hôm nay anh không đánh chết anh ta, anh không họ Mộ. Mộ Cẩm Đình đứng ở bên ngăn mấy lần, nhưng 2 người rất tức giận sớm đã không còn lí trí. “2 người đây là đang làm gì? Nhanh dừng tay!” Hạ Băng Khuynh đứng ngoài cửa thấy đống lộn xộn trong phòng khác, tức giận ngăn cản. Mộ Nguyệt Sâm nghe giọng, dừng tay đầu tiên. Vốn anh tưởng Mộ Nguyệt Bạch cũng dừng, ai ngờ Mộ Nguyệt Bạch nhân lúc anh không phòng bị đánh một đấm qua. Lập tức, mắt anh bầm tím. Tim Hạ Băng Khuynh thắt lại, vô thức bắt đầu lo lắng cho anh. “Mộ Nguyệt Bạch, tiểu nhân này!” Anh la lớn, lại nhào vô tiếp tục đánh. Hạ Băng Khuynh nhìn hướng phát triển của sự việc mà nhíu chặt mày. Hạ Vân Khuynh đi đến bên Mộ Cẩm Đình, “Chồng, chuyện gì vậy? 2 anh em sao lại đánh nhau?” Không chỉ Hạ Vân Khuynh nghi hoặc đến Hạ Băng Khuynh cũng không hiểu. Trước đây tuy quan hệ của Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch không tính là tốt, nhưng cũng chỉ là đấu khẩu thôi, hoặc là có động tác nhỏ không mấy sát thương. Nhưng lần này sao lại đánh thật rồi? Mộ Cẩm Đình thở dài, “Vốn 4 anh em ngồi lại nói chuyện, kết quả nói đến Băng Khuynh, tụi nó không hợp nhau liền bắt đầu cãi nhau. Sau cùng, Nguyệt Bạch tuyên chiến với Nguyệt Sâm, Nguyệt Sâm tính nóng liền động tay.” Mộ Cẩm Đình rất bất lực. Quan hệ 2 anh em trước đây đã không tốt, bây giờ thật sự đánh nhau, anh cũng có chút lo. Nhưng lo thì lo anh vẫn không thể làm gì. “Thật là quá ấu trĩ” Hạ Băng Khuynh tức đến run người. Vì cô, 2 người đàn ông đánh nhau, tính là chuyện gì? “Hai người dừng tay cho tôi!” Cô lớn tiếng lam không có tác dụng gì, 2 người vẫn đánh tiếp. Cô hít sâu một hơi sau đó tàn nhẫn nói, “Mộ Nguyệt Sâm, nếu không dừng tay thì đừng nghĩ tôi ở lại qua tết với anh.” Lời vừa dứt, Mộ Nguyệt Sâm dừng tay đang chuẩn bị đánh Mộ Nguyệt Bạch, sau đó lùi mấy bước, đứng kế bên hung hăng trừng Mộ Nguyệt Bạch. Thấy Mộ Nguyệt Sâm nghe lời mình, tim Hạ Băng Khuynh không biết niềm vui tràn từ đâu đến. Nhưng hiện tại, hiển nhiên không phải lúc vui. “Mộ Nguyệt Bạch, nếu muốn đánh tiếp trước tiên bước qua người tôi.” Cô giơ tay ra chắn trước mặt Mộ Nguyệt Sâm. Ánh mắt Mộ Nguyệt Bạch lạnh đi, cảm xúc tăm tối tràn đến khóe mắt, nồng đậm đến sắp ứ ra. “Băng Khuynh, em xác định dùng cơ thể mình bảo vệ một người đàn ông chỉ biết đứng sau em?” Hạ Băng Khuynh nhíu mày, nhìn động tác của mình và hình hình trước mắt. Được rồi. Thực ra cô muốn ngăn Mộ Nguyệt Bạch mới đưa tay ra. Nhưng Mộ Nguyệt Sâm đứng sau lưng cô, cho nên nhìn như Hạ Băng Khuynh dùng cơ thể mình để bảo vệ Mộ Nguyệt Sâm. Nhưng nếu bây giờ cô chuyển chủ đề, 2 người nhất định lại đánh nhau. Nếu đã vậy, cô miễn cưỡng vĩ đại một lần. - -------- ----------