Anh nhếch mày. Bịt mặt? Bịt cái đầu chứ bịt! Đảo nhỏ này còn có người khác? Dù có cũng sớm đã lên đảo rồi? Hay là lên đảo sau? Lúc anh tính trả điện thoại cho Khương Viên không tính quản chuyện này, điện thoại là reo lên. Anh bấm mở, thấy tin nhắn mới. “Khương đại tiểu thư, nhanh đển rừng phía Nam đảo nhỏ, nhanh!” Một câu đơn giản, không biết chứa bao nhiêu lo lắng và gấp gáp. Tim Mộ Nguyệt Sâm bắt đầu có chút bán tín bán nghi, không quá chắc chắn. Nếu là thật thì sao? Khương Viên đến gần coi, “Chúng ta đi nhanh đi, xui xui là hải tặc đó!” Hải tặc? Haha “Quên đi, đi coi thử, nếu là giả tôi đánh gãy chân họ.” Mộ Nguyệt Sâm ném điện thoại lại cho Khương Viên, đi xuống dưới. Khương Viên mang cao gót gấp gáp theo sau. Phòng khách, trừ Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm, những người khác đều có mặt. Advertisement / Quảng cáo “Nam theo tôi, nữ ở lại biệt thự.” Mộ Nguyệt Sâm đưa mệnh lệnh đơn giản rõ ràng, liền tính ra ngoài. Nhưng Hạ Băng Khuynh chặn anh lại. “Trước khoan nói thật giả, nếu là thật, để chúng tôi ở lại biệt thự ngược lại nguy hiểm hơn. Chúng tôi 3 cô gái yếu đuối, cộng thêm bảo mẫu 50 tuổi, hoàn toàn không thể chống cự.” Cô nói rất có lí, Mộ Nguyệt Sâm không thể phản bác. Quý Tu nhìn sâu cô một cái, bình thản nói, “Cùng đi đi!” Nghe Quý Tu đồng ý, Hạ Băng Khuynh lộ vẻ vui mừng. Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, không thể không đồng ý. Dù sao, họ nói đúng. Mọi người cùng đi an toàn hơn, mà anh không muốn cô chịu bất kì nguy hiểm nào nữa. “Theo sát anh, không cho phép tự hành động biết chưa?” Giọng anh nghiêm khắc, khiến tim cô rung động. “Uhm” Cô dùng cách đáp lạnh nhạt nhất để từ chối sự quan tâm và bảo vệ của anh. Mộ Nguyệt Sâm quay mắt đi, nhìn mấy người phía sau, “Đi tôi, mọi người bảo vệ bản thân và cô gái bên cạnh thật tốt.” Lời vừa dứt, mấy người cùng đi ra ngoài. Mộ Nguyệt Sâm đi rất nhanh, ai cũng thấy anh đang gấp gáp. Tuy Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm bình thường xấu xa không thể tả, nhưng nếu gặp nguy hiểm anh cũng sẽ không bỏ mặc họ. Advertisement / Quảng cáo Mọi người lên xe. Trên đường, Mộ Nguyệt Sâm cứ hối thúc Ôn Nhã Liên, khiến anh đạp ga mấy lần. Đợi cả đám người gấp gáp đến phía Nam đảo nhỏ, đều ngây người. Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm 2 người, người để trần, mặc quần bơi, nằm trên cát tắm nắng. 2 người có nói có cười, giọng trực tiếp truyền vào tai họ. “Hì, Quân Thụy cậu nói cách của cậu có hữu dụng không? Nếu họ không đến, không phải chúng ta bị lộ sao?” Quản Dung Khiêm để nước hoa quả xuống, có chút lo lắng. “Nhất định sẽ đến! Tính của Nguyệt Sâm cậu không rõ sao? Cậu ta luôn coi chúng ta là anh em, tuyệt đối không bỏ mặc sống chết của chúng ta. Cậu đợi mà xem!” Giọng chắc chắn của Cố Quân Thụy khiến mặt Mộ Nguyệt Sâm càng đen hơn. Ôn Nhã Liên và Khương Viên đứng bên anh chủ động lùi ra. Đến Quý Tu cũng kéo tay Tiêu NHân, mắc công cô động chạm đến Mộ Nguyệt Sâm. “Được rồi, nếu không phải muốn biết tư thế mới cậu nói, tớ mới không cùng cậu làm bậy. Nếu đợi tí Nguyệt Sâm điên lên thì chết chắc.” Quản Dung Khiêm nói xong, mắt liếc nhìn phía sau một cái. Nhưng vừa nhìn, đã hoàn toàn bị dọa sợ. “Nguyệt Nguyệt Sâm các cậu đến rồi.” - -------- ----------