“Có thể dịu dàng tí không?” Khương Viên xoay cơ thể, chớp đôi mắt quyến rũ phóng điện với anh.
Đáng tiếc Mộ Nguyệt Sâm không thèm nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo như cũ.
“Nếu cô muốn chết thoải mái hơn, có thể kêu Băng Khuynh nhẹ tay tí. Cô ấy thích tử thi, rất thích.” Câu này nói rất nhẹ, rất nhẹ.
Khương Viên có thể cảm nhận được sau lưng hình như có gió lạnh thổi đến, lạnh đến khủng bố.
“Aiya, thật không có tình thú. Tôi là hận trưa nay anh nói tôi xấu nên chuẩn bị trò chơi để dọa anh. Ai ngờ xui xẻo dọa phải Băng Khuynh.”
Nói thật xong cô mở 2 tay ra, bộ dạng ‘tùy anh muốn thế nào, chị không phản kháng’.
Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy gân xanh trên trán sắp nổ tung.
“Nhưng trước khi tôi nói xấu cô đã nói tối nay có trò chơi.” Anh nghiến răng nói.
“Trước đó nói trò chơi là ở bãi cát bắt rùa. Sau khi anh nói câu đó thì lập tức quyết định trò chơi này.”
Khương Viên nghĩ, dù sao cũng bị bắt rồi nói thật cho xong.
Nhưng cô không ngờ phản ứng của Mộ Nguyệt Sâm lại dọa người như vậy!
“Nếu Băng Khuynh có chuyện cô chuẩn bị chôn chung đi!”
Nói xong, anh đứng dậy vào phòng Khương Viên.
Khương Viên nằm trên đất nhìn bóng lưng của anh, bĩu môi.
“Thật là, chị vì muốn tạo thời gian đơn độc cho cậu và Băng Khuynh lâu hơn thôi, cũng không biết cảm ơn chị.” Cô đứng dậy vỗ bụi trên người.
Cô nhìn phòng cái, trên mặt lộ sự lo lắng, “Băng Khuynh sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Cô đi đến cửa sổ, lấy điện thoại, mượn ánh trăng muốn tuốt tác lại nhan sắc của mình.
“Mẹ ơi!” Cô lập tức mở điện thoại ra.
Người trong điện thoại là ai?
Sao dọa người như vậy?
Advertisement / Quảng cáo
Đột nhiên cô áy náy, “Hay là nhanh đi coi em gái Băng Khuynh, nếu xảy ra chuyện Nguyệt Sâm thật sự sẽ giết chết mình.”
Cô thu điện thoại gấp gáp vào phòng.
Chỗ cô vừa đứng, ánh trăng dần biến mất, bóng tối dần xuất hiện.
Gió biển lần nữa thổi lên cửa sổ.
Trong phòng, Mộ Nguyệt Sâm chú tâm chăm sóc Hạ Băng Khuynh, không dám thả lỏng.
Bắt được một Khương Viên, ai biết tiếp sau có 1 Cố Quân Thụy, Quản Dung Khiêm không.
Mấy tên bạn chết tiệt của anh thật sẽ đáng chết cực kỳ.
“ Băng Khuynh, sao em còn chưa tỉnh?” Anh nhìn khuôn mặt đơn thuần của Hạ Băng Khuynh, nỉ non tự nói.
Khương Viên vừa vào cửa liền nhận được một ánh nhìn.
Như là súng nhắm chuẩn vào mục tiêu mà nhìn cô.
“Nguyệt Sâm, tôi đến thăm em gái Băng Khuynh” Cô cười đi về trước 2 bước.
“Người khác đâu?”
Theo tình hình trước mắt, biệt thự này chỉ có anh và Hạ Băng Khuynh 2 người thám hiểm.
Người khác
“Em gái Tiêu Nhân và thầy Quý ra biển ân ái rồi, Ôn Nhã Liên ở dưới lầu với tiểu mật. Còn về Quản Dung Khiêm và Cố Quân Thụy, tôi thật sự không biết.”
Đây là tất cả cô biết.
2 con thỏ đế, sau khi cô vào biệt thự liền kéo cô lại nói có chuyện quan trọng muốn làm.
Cô không biết họ đi đâu rồi, bóng người cũng không thấy.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
31 chương
24 chương
107 chương
55 chương