Dù lời quản gia nói là thật hay giả, trước mặt toàn bộ người Mộ gia nói Mộ Nguyệt Sâm thích cô, ít nhiều khiến cô khó xử. Người Mộ gia mấy mắt nhìn nhau. Biểu cảm kinh ngạc. Tâm tư mỗi người khác nhau. Hạ Băng Khuynh chậm chạp ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm. hai người nhìn nhau, cứ mang sự ngại ngùng vô hình, lan tỏa ngày càng kịch liệt trong phòng khách. Mỗi người đều như bị nhiễm “bệnh dịch” mang tên ngại ngùng. Mộ Bác Minh thân là chủ nhà, lúc này phát ngôn: “Được rồi nha đầu nhỏ, con xem mọi người trong nhà đều thích con, đừng đi nữa, mai là chủ nhật, để Nguyệt Sâm cùng Nguyệt Bạch cùng ra chơi với con.” Đều họ cùng đi với cô? Lòng Hạ Băng Khuynh kinh sợ. “Ý kiến hay!” Mộ Nguyệt Bạch là người đồng ý đầu tiên, tiếp sau, nghiêng đầu cười nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Em trai yêu quý, nếu em bận, không đi cũng không sao.” Hạ Băng Khuynh căng thẳng nhìn Mộ Nguyệt Sâm. Trong lòng cứ niệm là đừng đồng ý, đừng đồng ý, ngàn vạn lần đừng đồng ý. “Hừ hừ, tôi rảnh!” Mộ Nguyệt Sâm thu lại tâm trạng không tự nhiên, không cười mím môi. Anh anh đồng ý rồi! Hạ Băng Khuynh khóc không ra nước mắt. Không khí quanh họ là tương thân tương ái, nhưng rõ ràng là khiêu khích. Cô như cầu cứu nhìn chị, cầu chị nhận thông tin đúng. Nhưng thực tế chứng minh đây căn bản là không thể. Hạ Vân Khuynh lòng thích thú đồng ý giúp cô. Hạ Băng Khuynh hoàn toàn vô lực, nói thể thuyết phục cho cô ra ngoài sống, ngược lại còn mang đến chuyện nhức đầu, mai cùng 2 tên này đi chơi, có thể tưởng tượng được khủng bố như thế nào. Cô bị kẹt giữa 2 người, còn không bị kẹp thành thịt dẹp. “Tôi đi làm!” Mộ Nguyệt Sâm khôi phục khí chất lạnh lùng, từ ghế đứng dậy, kéo lại đồ vest màu xanh đậm, rời khỏi phòng ăn. Sau đó, mọi người đều ăn xong, cũng tự đi làm việc của mình. Vẫn là Mộ Nguyệt Bạch đưa cô đi học. Trên đường, lòng Hạ Băng Khuynh trầm nặng. “Lúc nãy em nói chuyển qua trường ở, anh thật sự bị dọa.” Mộ Nguyệt Bạch ở bên từ tốn mở miệng. Hạ Băng Khuynh dần hồi thần lại, ngây người 1 chút, mới đáp: “Dạ, lúc nãy em tùy tiện nói thôi, ở trường cũng có cái vui ở trường.” Cô nói uyển chuyển, dùng sao cũng thất bại rồi. “Thật là vậy??” Mộ Nguyệt Bạch nhìn qua, đôi mắt ôn nhu lóe lên tia thâm sâu, sâu đến khiến người khác lạnh lẽo. “Đương nhiên là vậy!” Lòng Hạ Băng Khuynh nhảy lên 1 cái, càng làm người khác cảm thấy lời không đáng tin. Mộ Nguyệt Bạch thả lỏng ra: “Quên đi, bé dễ thương chỉ cần không ghét anh Nguyệt Bạch là được rồi.” “Không có không có, anh Nguyệt Bạch đừng nghĩ nhiều, không phải vì bất kỳ ai mà em mới chuyển đến trường.” Hạ Băng Khuynh lập tức giải thích, tuy cô nói dối. “Đừng gấp, anh Nguyệt bạch tin em.” Mộ Nguyệt Bạch an ủi vỗ tay cô. Hạ Băng Khuynh ngoan ngoãn gật đầu, thu ánh nhìn lại. Ánh mắt lúc nãy của anh Nguyệt bạch, làm cô cảm thấy sợ. Xe đến trường, Hạ Băng Khuynh cảm ơn Mộ Nguyệt Bạch, rồi xuống xe. Còn chưa tới lớp, từ xa, liền thấy Tiêu Nhân vẫy tay với cô. Hạ Băng Khuynh bước nhanh qua:”Sao hôm nay đứng ở cổng chờ tớ?” Tiêu Nhân từ túi lấy ra điện thoại và ví tiền: “Hôm qua lấy lộn bỏ vào túi, hôm nay sáng tớ mới phát hiện, trả cậu!” - -------- ----------