“Ok, anh đồng ý!” Nghe a đảm bảo, Mộ Nguyệt Sâm mới thẳng ng, anh hiểu Mộ Nguyệt Bạch, tuy nhiều kế nhưng k vô lại. Kéo lại đồ, a kêu vào bên trong: “Đồ k cần lấy nữa!” Hạ Băng Khuynh nghe tiếng la, đứng dậy khỏi giường, lấy đồ của anh, chậm chạp đi ra. “Bọn anh nói chuyện r, k đến bệnh viện nữa, để đồ qa 1 bên đi!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói. “Tùy anh, cơ thể của anh, a nói k s tự nhiên sẽ k s.” Hạ Băng Khuynh để áo khoác của anh qa bên, nhìn Mộ Nguyệt Bạch: “A muốn uống gì?” Mộ Nguyệt Bạch đứng dậy, ôn nhu cười nói: “A tự lấy!” “Uh, đc, nhưng chỉ có cafe.” “K chỉ cafe, a còn có thể chọn nước lọc!” Hạ Băng Khuynh cười, “Cũng đc, uống trog ấm, a tự rót.” Mộ Nguyệt Bạch đi vào bếp, Hạ Băng Khuynh ngồi xuống. Cô liếc nhìn đồ ăn đã ăn 1 lúc, lúc nào mì đã nở ra hết, có chút k vui nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “Bỏ đồ ăn sẽ bị sét đánh đó biết k.” “Căn bản k thể, anh giả bộ né sét r.” Mộ Nguyệt Sâm k quan tâm lắm đáp. Mắt anh đang nhìn bên trong bếp. Mộ Nguyệt Bạch là ng có lòng phục thù rất nặng, vừa nãy đánh anh mấy cái, nhất định lúc này đang tìm cách “Trả thù” anh. Hạ Băng Khuynh theo ánh nhìn của anh nhìn vào bếp, phát hiện anh đang “đầy yêu thương” nhìn Mộ Nguyệt Bạch, bất giác đùa: “Tôi cảm thấy tôi ở đây thật dư thừa, hay là tôi đi vào trc, để các anh qua thế giới 2 ng mắc công tôi ở đây làm kì đà.” “” Mặt Mộ Nguyệt Sâm đầy hắc tuyến. Mộ Nguyệt Bạch cầm ly đi qa, lúc sắp đến sofa thì trượt chân, nước trong ly đổ về trc. Nước nhắm chuẩn ngay đũng quần của Mộ Nguyệt Sâm. Mộ Nguyệt Sâm theo phản xạ muốn nhảy lên, nhưng ở giâu 0.01 nhớ lại chân mình bị gãy, nếu nhảy lên sẽ lộ hết. Im lặng bất động. Mà nước, k nghi ngờ gì ở chỗ dễ tổn thương nhất của anh. Duy có 1 điểm k hại người lắm, là nước ấm. Hạ Băng Khuynh ngây ngốc ở đó. “Xin lỗi, Nguyệt Sâm, e k s chứ---” Mộ Nguyệt Bạch từ hoang mang hồi thần, rất áy náy, liền để ly qa bên, kéo khăn giấy lau cho anh: “Cầm lấy, nhanh lau, đừng để bị lạnh, sẽ k chào cờ mất!” Bị lạnh? K chào cờ! Hahahaha Miệng Hạ Băng Khuynh khẽ giật trong lòng cười lạnh. Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm khủng bố đến cuộn khăn giấy thành 1 cục, hơi thở có chút run rẩy, có thể thấy bây h a muốn giết ng cỡ nào. Cách tầng không khí, sát khí truyền ra ngoài. Hạ Băng Khuynh thấy Mộ Nguyệt Bạch còn cười đến “hồn nhiên vô tội” bộ dạng muốn bị đánh, nhìn dao cắt trái cây trên bàn, nội tâm căng thẳng, liền đi qa đó giấu dao đi. Cô sợ nếu chậm 1 bước chỗ này sẽ thành hiện trường. Mộ Nguyệt Sâm chậm rãi thở ra, âm thành âm trầm khủng bố:”Mộ Nguyệt Bạch, anh bây h tốt nhất bắt đầu dâng hương cầu phật, vì tôi fai vặn cổ anh xuống!” Mộ Nguyệt Bạch có bị dọa k thì Hạ Băng Khuynh k biết, dù s cô nuốt nước miếng, cảm thấy cổ lạnh lẽo. “E trai, đừng như v, anh k cố ý!” Mộ Nguyệt Bạch rất chân thành xin lỗi, miệng cong lên nụ cười nguy hiểm. Chỗ Mộ Nguyệt Sâm ướt đẫm khiến anh như mặc đồ bó. Cảnh tượng quá đẹp Hạ Băng Khuynh k dám nhìn! Cô lấy gối đưa cho Mộ Nguyệt Sâm, mặt có chút đỏ: “Đắp lên trc!” “K lẽ e cxung sợ tôi bị lạnh s?” Mộ Nguyệt Sâm mặt k biểu cảm hỏi. “” Hạ Băng Khuynh cạn lời. Mặt càng đỏ lên! Quỷ mới sợ anh bị lạnh. Mộ Nguyệt Bạch lên trc, chắn tầm nhifnc ủa họ: “Băng Khuynh có ý tốt, kêu e đắp thì e đắp, cần a đỡ e đi thay quần k?” Mộ Nguyệt Sâm hít sâu 1 hơi. Mắt thấy anh sắp nổ tung, muốn động thủ r, Mộ Nguyệt Sâm liền kéo Mộ Nguyệt Bạch ra: “Hay là a về trc, a ấy là bệnh nhân, anh đừng trêu anh ấy nữa.” Mộ Nguyệt Bạch gõ mũi Hạ Băng Khuynh: “Nha đầu học đc cách khuyên can r, anh nói với e, anh Nguyệt Bạch là ng ân oán phân minh, vừa nãy tôi bị nó đánh mấy cái, k tin e sờ.” Anh kéo tay cô, kéo áo lên để lên bụng mình. Hạ Băng Khuynh lập tức hóa đá. Tay nóng bỏng. Mộ Nguyệt Bạch tên yêu tinh hành hạ ng này! Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên sofa, xương tay kêu rột rột. Mộ Nguyệt Bạch câu dẫn chớp mắt với cô: “E có cảm thấy vết thương trên đó k?” “Vết thương của anh---” Tay Hạ Băng Khuynh sờ 2 cái, dùng sức nhéo thịt anh: “Thật sự quá mịn!” Mộ Nguyệt Bạch biểu cảm rất đau cắn môi: “E nhẹ nhàng với a 1 chút đc k?” Mẹ nó! Cô đâu fai phá trinh của anh! Hạ Băng Khuynh chịu k nổi nữa, rút tay lại: “Đc r, Mộ Nguyệt Bạch, anh nhanh đi đi!” Cô đẩy anh ra ngoài. Mộ Nguyệt Bạch ôm eo cô: “V e tiễn anh, anh Nguyệt Bạch vừa hay có quà tặng e!” - -------- ----------