“...” Hạ Băng Khuynh nghe đến câm nín. Fan club? 1 thầy giáo lại có fan club, thế giới này, đúng là gì cũng có. Thầy Quý nếu biết đến hãng quần lót của mình cũng bị tra ra, không biết cảm thấy thế nào, còn để người ta làm thầy 1 cách đàng hoàng không. Tiêu Nhân như làm mang lệ kích động nắm tay nữ sinh đó, 2 mắt sáng lên: “Bạn, tôi có thể tham gia không?” “Có thể, nhưng cậu phải lấy 1 vật liên quan của thầy Quý ra mới có thể tham gia.” Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, dùng sức vỗ bàn: “Được!” Vì có thể nhận được thông tin của thầy Quý, mạo hiểm cũng đáng. Thời gian sau đó, Hạ Băng Khuynh cứ nghe họ bàn luận sôi nổi, nói đến khúc hưng phấn, quả thật là nước bọt tung bay, mà nghe nữ sinh đó nói đến số đo của thầy, cô phun canh ra luôn. Rốt cuộc có bao đói khát mới có thể làm được những chuyện này? Nhưng, dù sao thầy không ở đây, chuyện cảm ơn chỉ có thể đợi thầy về rồi nói. Chiều xong giờ học. Bình thường gia này, liền nhận cuộc gọi của Mộ Nguyệt Sâm, nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh không gọi nữa. Đã từng cầu mong ngày này, nhưng khi nó thật sự đến, cô lại không vui. Tiêu Nhân khoác cổ cô: “Không phải nói bây giờ đổi lại là nhị thiếu dịu dàng sao, từ giờ thoát khỏi thống trị của tam thiếu, tối nay chúng đi dạo phố.” “Uhm, tớ cũng có ý đó.” Hạ Băng Khuynh gật đầu. Tối 8h. Hạ Băng Khuynh cùng Tiêu Nhân dạo trung tâm thương mại đông đúc. Bình thường Hạ Băng Khuynh không thích mua quần áo, hôm nay cũng mua vài bộ, túi tiền sắp trống rỗng. “Chúng ta qua đó xem.” Tiêu Nhân kéo cô đến trước 1 cửa kính, bên trong để 1 cái băng đô ren màu xanh đậm được làm đan thủ công, bên trên còn đính ngọc trai, rất đẹp. Hạ Băng Khuynh nhìn cái liền thích. Vào hỏi giá, 1 cái hơn 600, bây giờ trong túi chỉ đủ trả tiền xe, chỉ có thể từ bỏ. Họ ra khỏi tiệm. “Nếu cậu thật sự thích, tớ mượn cho cậu mua!” Tiêu Nhân nhìn ra Hạ Băng Khuynh thật sự thích. “Không cần, cậu cũng không đủ tiền tiêu, băng đô tớ cũng ít dùng, chỉ là nhìn thấy thích, thật ra mua cũng lãng phí.” Hạ Băng Khuynh tìm lí do không mua cho bản thân. “Ài, được rồi!” Tiêu Nhân hiểu tính Hạ Băng Khuynh, cực kỳ nguyên tắc. Lại đi thêm chút, 9h, họ chia nhau gọi xe về. Đến cửa sắt Mộ gia. Hạ Băng Khuynh sờ ví trong cặp, phát hiện không thấy, điện thoại cũng mất. Cô yên tĩnh lại, cẩn thận lục lần nữa, phát hiện không tìm thấy. Lúc này cô xác định bị cướp rồi. Tài xế có chút không kiên nhẫn: “Tiểu thư, phiền nhanh đưa tiền cho tôi, chỗ này rất xe chủ thành, tôi sắp không kịp giao ban rồi.” Hạ Băng Khuynh rất áy náy, nhưng chỉ có thể nói thật: “Ví con bị trộm rồi, tài xế, chú ở đây đợi tí, em vào trong lấy tiền.” Tài xế nhìn nhà sang, xem ra cô cũng không thiếu tiền, liền tin tưởng: “Được rồi, vậy nhanh đi nhanh về.” “Được, cảm ơn chú tài xế!” Hạ Băng Khuynh cảm kích cảm ơn, xuống xe, chạy qua cửa sắt. Cô chạy 1 hơi vào biệt thự, chạy đến thở dốc. Thấy quản gia, nhanh chóng chạy qua:”Chú, có thể cho con mượn 100 không.” Quản gia hiều hậu hỏi: “Đừng gấp, từ từ nói, sao vậy?” “Con bắt xe về, sau đó ví và điện thoại bị trộm rồi, không có tiền trả tiền xe, chú mượn con, đợi lát con trả.” “Là vậy sao.” Quản gia cười gật đầu: “Trên người chú không mang tiền, đại thiếu và đại phu nhân chưa về, nhị thiếu cũng không thấy đâu,. tam thiếu đaang đánh cờ với bạn, hay là con qua hỏi cậu ấy mượn.” - -------- ----------