Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, “Tôi là hỏi, tại s biết mật mã” “Em trai yêu dấu” Mộ Nguyệt Bạch cười đặc biệt sáng lạn: “E cần biết, anh là a e, suy nghĩ của e k giấu đc anh, đối với sự hiểu biết của anh về e, giải 1 mật mã, đối với anh là dễ dàng.” Nói xong, anh nhìn 4 phía: “Nha đầu chúng ta đâu?” Ngày trc, anh vừa về nhà liền gấp gáp bay qa Hàn giải quyết công việc, vốn tưởng vở kịch phá án còn chơi thêm mấy ngày nữa, k ngờ hôm qua đã xong xuôi r. Lỡ mất phần hay nhất thật sự đáng tiếc. “Tôi cảm thấy nếu anh rảnh đến đau trứng thì có thể cút về Pháp làm việc nửa năm, mắc công mỗi ngày rảnh rỗi.” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo. Mộ Nguyệt Bạch ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, mỉm cười: “Thật đáng tiếc, bây h a k muốn đi vì anh tìm được chuyện có ý nghĩa hơn r!” “Tôi k hứng thú nghe” “2 năm nay anh cũng không thể quên nha đầu nhỏ này, rất muốn bảo vệ cô, muốn lưu cô ở lại bên mình, e nói thử cảm giác này có phải là yêu không?” “A có thể cút r.” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng liếc anh, mắt bén như dao. Mộ Nguyệt Bạch như k nghe đc tiếp tục nói: “A cảm thấy phải có trách nhiệm với tình cảm của mình, tiếp tục bỏ qa cảm xúc của mình thì k tốt.” “Diễn kịch xong chưa?” Mộ Nguyệt Sâm đặt tô mì lên bàn, biểu cảm rất cool, anh nghiêng ng nhìn thẳng Mộ Nguyệt Bạch: “Anh k biết yêu ai cả, anh chỉ cảm thấy vui, nữ nhân khác tôi k quản, nhưng Hạ Băng Khuynh k đc, cô ấy cũng k có gì đáng để anh lợi dụng, k bằng đổi mục tiêu đi!” “K thể đổi r, dù k có giả trị lợi dụng” Mộ Nguyệt Bạch xua tay, “Thì sao, cần fai bán lỗ 1 lần trong đời, k fai s, người ta nói dù là đồ mắc cũng k bằng đồ mình thích, Băng Khuynh bây h là thứ anh muốn sưu tầm nhất!” Mộ Nguyệt Sâm châm biếm cười, lạnh nhạt nói: “Chắc là anh nên đi khám bác sĩ tâm lý! A tuyệt đối là bệnh tâm thần!” “Nói đến bệnh tâm thần, tự nhiên lại băng bó chân của mình mới là tâm thần!” Mộ Nguyệt Bạch dùng tay gõ lên chân của Mộ Nguyệt Sâm: “Đồ chơi này có vẻ nặng.” “Có thể, có cơ hội anh tự thử, chỉ cần tôi đánh gãy chân anh là có thể thành hiện thực.” Mộ Nguyệt Sâm lật ng ấn Mộ Nguyệt Bạch xuống sofa, biểu cầm hung ác. Mộ Nguyệt Bạch k chút hoảng loạn, biểu cảm thư thả: “E hi vọng anh hét lên bây h k? Để Băng Khuynh thấy tên lừa đảo như e đang trêu cô ấy như thế nào, để cô ấy biết, Mộ gia k chỉ có mình anh mới biết lừa ng, e cũng biết.” “Hoặc là, sau khi tôi đánh gãy chân anh, còn fai cắt lưỡi anh.” Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm càng khủng bố hơn. “Đừng ngốc nữa, nha đầu rất thông minh, nếu e cắt lưỡi anh, làm s giải thích đc chuyện 1 ng đứng k nổi lại có thể quật ngã đc 1 nam nhân cao lớn tương tự, đến lúc đó, vẫn bị phát hiện.” Mộ Nguyệt Bạch cực kỳ thương tiếc sờ lên mặt anh: “Uhm! E trai đáng thương, tự đào hố cho mình quá sâu” “V xem coi hôm nay ai mới là ng tìm cái chết!” Mộ Nguyệt Sâm kéo cổ anh Mộ Nguyệt Bạch. Chính vào lúc này, Hạ Băng Khuynh đi từ trong ra. Cô dùng khăn lau tóc dài, muốn coi Mộ Nguyệt Sâm có ăn mì k, cô đi ra ngoài, liền thấy Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm hung ác kéo Mộ Nguyệt Bạch từ trên sofa lên. Mắt cô di xuống dưới, đến chân bị thương của Mộ Nguyệt Sâm. - -------- ----------