“Băng Khuynh, e thật sự cắt miếng vải của áo dính máu s?”
Hạ Băng Khuynh mím môi cười nhẹ, lắc đầu: “K có, e chỉ cược thôi, quản lý Thái tìm ng chịu tội thay vì muốn thoát tội, điểm này là cô ta đã tốn thời gian để lên kế hoạch, nhưng lại k ngờ e lại lần nữa đến phòng làm việc để tìm chứng cứ, lúc đó e nghĩ lúc cô ta lấy chứng cứ về chắc chắn k đủ thời gian kt đồ có hoàn chỉnh hay k.”
“Sự thật chứng minh, cô ta mắc bẫy r” Cố Quân Thụy cười, lại nói: “Nhưng Băng Khuynh, thực ra e hoàn toàn có thể đợi sau khi rời phòng bệnh mới nói, s nói ở trong, vì cái này mà bản thân chút nữa mất mạng, điểm này anh cảm thấy e có chút lỗ mãng.”
“Có thể là e lỗ mảng, nhưng trong tình huống đó, biết rõ cô ta là hung thủ nhưng lại nhìn trơ nhìn cô ta thoát khỏi vòng pháp luật khi rời phòng bệnh, e thật sự k thể bình tĩnh, cô ta rất giảo hoạt và giấu rất kĩ, lúc đó đang là thời gian nội tâm cô ta căng thẳng, nếu e k tung mồi ra vào lúc đó để khiến cô ta lộ ra nguyên hình thì e cảm thấy k còn cơ hội nữa, tất cả tội lỗi đến chết đi theo ng chết thay đó, chết r thì k thể đối chứng, lúc mà cô ta tưởng mình thoát tội, e lấy miếng vải ra k nghi ngờ gì chính là kích thích lớn nhất, chỉ thiếu 1 bước cô ta đã thành công, cho nên cô ta mới mất khống chế, để lộ chân tướng.”
“Nha đầu này, gan thật lớn!”
“Lúc đó trong lòng e chỉ nghĩ là k thể tha cho cô ta!”
“Lợi hại!” Cố Quân Thụy đưa ngón tay cái với cô.
Quản Dung Khiêm khoác cổ Mộ Nguyệt Sâm, đùa: “Xem ra, lần này Nguyệt Sâm của chúng ta là 1 đại anh hùng, em gái Băng Khuynh, tin anh, ng đàn ông chịu hi sinh bản thân để cứu e, nhất định là vì yêu!”
Mắt Hạ Băng Khuynh có chút tránh né cúi đầu: “Lần này, e thật sự cảm kích anh ấy!”
“Ngoài cảm kích, k có cái khác.” Khương Viên cười ái muội: “Nói thật, nếu là chị, k cần biết nam nhân đó trc đây đối xử với chị ra s, lúc quan trọng chịu vì chị mà chết, đời này, chị theo anh ta chắc r!”
Sau khi Khương Viên nói xong, mọi ng đều quan sát biểu cảm của Hạ Băng Khuynh.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt Hạ Băng Khuynh, tim bất giác căng thẳng.
Hạ Băng Khuynh dưới sự chú ý của mọi ng, trầm mặc 1 lúc, ngẩng đầu, đổi chủ đề: “Mọi ng cần thêm cafe k? E giúp m.n thêm.”
Cô mỉm cười đứng lên, đi vào bếp.
Phản ứng này, kẻ ngốc cũng hiểu.
1 đám ng nhìn Mộ Nguyệt Sâm bằng ánh mắt đồng cảm.
“Ae, còn cần cố gắng!” Quản Dung Khiêm an ủi vỗ ngực Mộ Nguyệt Sâm.
Mấy ng k ngồi lâu, đứng dậy tạm biệt.
Điều muốn thám tính của nghe r, muốn thấy cũng thấy r, nên đi r.
Trc khi về, Khương Viên nói thầm vài câu bên tai Mộ Nguyệt Sâm.
Hạ Băng Khuynh tiễn họ ra thang máy, đợi cửa đóng r mới về phòng khách.
Chủ đề vừa nãy khiến cô có chút khó xử, cô k đáp, vì cô k biết đáp thế nào.
Tha thứ cho Mộ Nguyệt Sâm, quay lại với anh, đây đều là chuyện k thể, nhưng lần này anh thật sự có ơn với cô.
“A đói k? Cần hâm nóng đồ ăn cho anh k?” Cô giả bộ tự nhiên, ngữ khí hỏi 1 cách tùy ý.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô 1 lúc, từ tốn nói: “Tôi đói đến muốn đói no r!”
Hạ Băng Khuynh cười: “Nếu đã no r, v k cần ăn nữa, đợi đói lại mới làm nóng cho anh ăn.”
“Đây là thái độ của e với bệnh nhân?”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
223 chương
64 chương
62 chương
65 chương
6 chương
19 chương