Nghĩ kĩ, klq đến anh.
Trách thì trách mình k kiên trì đc mà về tp này, lại tự chiên chui đầu vào chuyện của anh, nếu cô dứt khoát mà đi, tuyệt k xảy ra chuyện này.
Cô cũng có trách nhiệm k fai s?
Cô châm 1 điếu thuốc, hút 1 hơi liền ho k ngừng, ho đến nước mắt cũng chảy ra.
Chỉ cần nghĩ đến sự nhập tâm lúc nãy của anh, cô liền cảm thấy đau muốn chết, nghĩ đến vết thương trên đầu, thời gian như quay ngược lại v, tất cả những ngày đen tối nhất, như là mãnh thú ăn thịt ng đến cắn xé tim cô.
Trái tim mà cô tưởng đã có ánh dương đã quên tất cả bắt lại từ đầu.
Thật sự quá tệ!
“Khục khục--”
Bị thuốc làm cho cổ họng nóng rát, k ngừng ho, k ngừng hít, như là tự trừng phạt mình.
Ở ban công 1 lúc.
Bình tĩnh lại rất nhiều, sau đó dập thuốc, vuốt lại tóc về phòng.
Vào phòng ngủ, Mộ Nguyệt Sâm vẫn ngồi trên ghế trong nhà vệ sinh.
Hạ Băng Khuynh đi vào, trầm mặc 1 lúc, nói: “K biết thế nào, lần này anh thật sự đã hi sinh rất lớn, anh muốn tôi chăm sóc, theo tình theo lí, vì k muốn thiếu anh cái gì, tôi sẽ chăm sóc đến khi anh hồi phục.”
“Xin lỗi, vừa nãy tôi---”
Mộ Nguyệt Sâm muốn thử giải thích, lại bị Hạ Băng Khuynh ngắt lời: “K cần nói nữa, làm cũng làm r, tôi coi như bị chó cắn, chuyện này tới đây thôi, đừng tiếp tục nữa.”
“Bị chó cắn r” Mộ Nguyệt Sâm có cảm xúc muốn ói máu.
“Hay là, a muốn tôi nói bị cưỡng r?”
“Đc r Hạ Băng Khuynh, lúc nãy e cũng rất hưởng thụ đc k.”
“Đó là phản ứng tự nhiên, nhưng k thể hiện tim tôi đồng ý, Mộ Nguyệt Sâm anh tốt nhất đừng nói nhảm, nếu k a tin tôi cắt cậu nhỏ của anh cho chó ăn k.” Hạ Băng Khuynh tức giận la loạn.
Mộ Nguyệt Sâm ngây ng, k dám tin, cô gái đơn thuần hay xấu hổ trc đây lại nói ra lời này.
Hạ Băng Khuynh nghĩ lại mình chửi “thẳng thắn mạnh mẽ” như v, bất giác k tự nhiên.
Mộ Nguyệt Sâm xua tay: “Đc! Là lỗi của tôi! Là tôi k tốt!”
Anh k quên lúc cô đi ra mắt đỏ lên, dù là lúc nãy cô rõ ràng ôm anh rất vui vẻ, lúc này cô nói như v, anh cũng hết cách, ai bảo lúc nãy anh mất khống chế trc.
Chủ động nhận lỗi, Hạ Băng Khuynh cũng k nói gì thêm, bây h cô k cần thiết moi lại chuyện này nói cho rõ.
“Ra ngoài đi, mặc đồ đàng hoàng, tôi đi hâm nóng lại đồ ăn, nguội hết r.” Ngữ khí cô ôn hòa hơn tí.
“E đến đỡ tôi!” Mộ Nguyệt Sâm mở 2 tay ra hướng về phía cô.
Hạ Băng Khuynh cười lạnh 1 tiếng: “Tự nghĩ cách đi ra!”
“Chân tôi k động đc!”
“V thì bò!” Hạ Băng Khuynh nói xong liền đi ra ngoài, đột nhiên, chân cô dừng lại, quay lại nhìn chân anh, có chút nghi ngờ: “Mộ Nguyệt Sâm, chân anh thật sự gãy s?”
“Đương nhiên!” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu.
“Nhưng lúc nãy anh---” Hạ Băng Khuynh nói vài chữ liền ngại nói tiếp, cô là muốn nói, lúc nãy động tác anh mạnh mẽ như v, nam nhân bị gãy chân, còn có sức mạnh đó?
Điều này k khoa học!
Mộ Nguyệt Sâm giả bộ k hiểu: “Lúc nãy thế nào?”
“Hả, k gì, tôi cảm thấy, chân anh k bất lực như tưởng tượng.” Hạ Băng Khuynh nhìn chân băng bó, suy nghĩ kĩ, càng nghĩ càng thấy k đúng, vừa nãy anh hình như dùng chân chống xuống đất.
“E đây là đang uyển chuyển khen tôi lúc nãy biểu hiện tốt s?” Mộ Nguyệt Sâm mắt tà mị, cổ áo nới rộng, lộ ra xuân sắc bên trong.
Mặt Hạ Băng Khuynh bất giác đỏ lên, cô khinh bỉ: “Anh ở nhà vệ sinh tiếp tục mơ, lúc nào muốn ra, tự ra!”
Cô đi ra ngoài, bưng cơm tối ở đầu giường rời phòng.
Đi đến phòng khách, cô liền thấy Khương Viên.
Tóc đen da trắng, đầm đỏ sơ mi trắng, áo khoác ngoài màu đen phối với nhau khiến cô như tự bìa tờ tạp chí thời thượng bước ra, cao gót màu đỏ 10 tấc, nhìn thôi đã khiến ng khác đau chân.
“Nguyệt Sâm đâu?” Khương Viên tháo kính đen lớn ra, để rổ hoa trên tay lên tủ đựng giày, “K lẽ đến y tá cũng k mời, tất cả đều là e gánh vác s? Băng Khuynh.”
2 chữ gánh vác nghe vào tai Hạ Băng Khuynh có chút nóng, nhịn k đc nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh lúc nãy.
Có chút chột dạ, có chút phiền lòng, cô cắn môi mình đến tái nhạt, sau đó gật đầu: “E chăm sóc anh ấy, anh ấy vì e mà bị thương.”
“Vì e?”
Sau lưng Khương Viên đột nhiên truyền đến tiếng la khoa trương.
Hạ Băng Khuynh nhìn về hướng thang máy thấy vài ng đến---
Cố Quân Thụy, Quản Dung Khiêm, còn có, Ôn Nhã Liên.
Tiếng la lúc nãy là của Cố Quân Thụy, anh hì hì 2 tiếng, đưa hộp tổ yến lớn trong tay qa: “Tôi nghe nói cậu ta gãy chân r?”
Hạ Băng Khuynh có chút ngại gật đầu.
“Vì e mà gãy?” Quản Dung Khiêm lại hỏi.
“Uhm.” Hạ Băng Khuynh càng ngại hơn, cúi đầu đến nỗi cằm muốn chạm ngực.
Cô thật sự nghi ngờ nếu họ tiếp tục hỏi, cô có dùng sức đâm chết mình k.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
223 chương
64 chương
62 chương
65 chương
6 chương
19 chương