“A---” Hạ Băng Khuynh kinh hô.
Hạ Băng Khuynh bị 1 loạt sự việc xảy ra liên tiếp làm cho đầu trống rỗng.
Cơ thể như bị 1 tòa núi to đè lên, đè đến cô k thở nổi.
Lúc tỉnh táo lại, mắt đang nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, trong tròng đen đó, chứa đầy cảm giác thần bí.
4 mắt nhìn nhau.
Anh nhìn cô, tay ôn nhu chắn sau đầu cô, ngón tay nhẹ xoa trán cô, sắc mặt dần trở nên thâm u, có gì đó đang nhảy nhót.
Nồng đậm mà mãnh liệt.
Bất giác, đầu cô dựa xuống dưới.
Cơ thể 2 ng dán chặt 1 chỗ, mỗi thứ đều ăn ý với nhau.
Như là nhịp tim, nhiệt độ, hô hấp, đều truyền đến 1 cách rõ ràng, khiến Hạ Băng Khuynh nghĩ đến trc đây mỗi lần ý loạn tình mê, mỗi lần trc khi mất khống chế nhịp tim đập càng nhanh, cùng với xúc cảm mê hoặc khiến cô trầm luân.
Môi mỏng chạm vào môi cô.
Như bị cái gì kích động, Hạ Băng Khuynh nhất thời thanh tỉnh lại, liền quay đầu qa bên, đẩy cơ thể anh: “A nặng quá, nhanh đứng dậy, đừng đè tôi!”
Vì k muốn làm chuyện trc mắt thêm phức tạp, cô cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa 1 tí.
Mộ Nguyệt Sâm mới chạm nhẹ vào mùi hương khiến anh quyến luyến mê muội, liền bị từ chối, trong lòng rất thất vọng.
A muốn hôn cô 1 lần thật đàng hoàng.
Đẩy đầu cô thẳng lại, môi anh lần nữa áp xuống, lúc này trong lòng anh chỉ có 1 ý nghĩ.
“Uhm---” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, dùng sức đẩy anh, răng cẵn chặt, k để lưỡi anh chui vào.
Tên này lại dám cưỡng hôn cô.
Cảm nhận đc sự uy hiếp đến từ anh, cô bất giác cứng ng.
Đột nhiên, 1 sự động chạm cường đại hướng lên trên cô, khiến cô kinh sợ, vô thức mở miệng.
Anh nhân cơ hội tiến thẳng vào, xâm chiếm vào miệng cô, điên cuồng hút hít, khiến cô muốn ngạt thở.
Não Hạ Băng Khuynh 1 cục kẹo bông gòn, cơ thể mềm như k có xương.
Phản kháng hiển nhiên rất yếu, mà sức lực cũng k xuất phát từ tim.
Mùi vị của miệng anh, cô k ghét, như là vị kem quen thuộc hồi nhỏ, mùi vị trong kí ức, luôn khiến ng khác hoài niệm.
K tự chủ, cô nắm lấy áo anh, đáp lại anh.
2 cơ thể, ngày càng nóng, như là ném vào không khí nóng của mùa hè, như là muốn mở đường cho dòng lũ chân sâu trong người.
Động tác của anh cực kỳ thành thục, Băng Khuynh căng thẳng k thôi.
Bàn tay vượt giới hạn khiến đại não Hạ Băng Khuynh cảnh báo, cô lắc đầu, thoát khỏi môi anh, la lớn: “Dừng---, dừng lại, lập tức dừng lại!”
Miệng Mộ Nguyệt Sâm quay qa hôn xương quai xanh của cô, tay ở dưới thân cô, miệng mơ hồ nỉ non: “Đừng kêu dừng lúc này đc k, a biết e cũng muốn”
“Tôi k muốn, anh dừng lại cho tôi---” Hạ Băng Khuynh đánh lưng anh, đẩy mặt vùi vào ngực cô của anh ra.
Thấy anh k vẫn phản ứng, liền trực tiếp cắn vai anh.
K fai cô cố ý làm a bị thương, là cô thật sự k có cách nào khác ngăn cản sói đói phát tình.
Nhưng dù cô cắn anh ra máu, anh vẫn như cũ giam cầm cô, k kiêng kị đoạt lấy cơ thể cô.
“Mộ Nguyệt Sâm, 8 đời anh chưa có nữ nhân à, dừng lại, nghe k---” Hạ Băng Khuynh hoàn toàn tức giận, la lên.
“Anh yêu em!” Mộ Nguyệt Sâm ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, nói ra 3 chữ.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
223 chương
64 chương
62 chương
65 chương
6 chương
19 chương