Hoang mang nhanh chóng rút tay khỏi vị trí ngực anh, Hạ Băng Khuynh nhìn ga giường dưới thân anh-- Màu xanh biển, bên trong còn có những đóa hoa chi thạch nam màu trắng lớn. Cô nhắm mắt, trong não hiện rõ 1 con số. 11 đóa. Lúc đó ga giường mới mua về, anh áp lên cơ thể cô, nắm lấy ngón tay cô, từng đóa từng đóa ngồi đếm--- “Có mấy đóa, tối nay chúng ta làm mấy lần, đc k?” Ngưng đi! Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ lắc đầu, thật sự k muốn nghĩ nữa! Mộ Nguyệt Sâm thấy cô lúc thì nhắm mắt lúc thì lắc đầu, “Nhớ ra r?” Anh hỏi. “Nhớ ra cái gì?” Hạ Băng Khuynh giả ngu: “Sớm đã quên r, loại ga giường này đầy đường đều có, taobao đang sale kìa s? Quên r!” Mộ Nguyệt Sâm mắt khẽ lạnh: “Quên r?” “Nếu k thì?” Hạ Băng Khuynh cười thất thanh, “Bộ lưu trữ của não cần xóa định kì, những ng và việc klq, cần fai xóa đi, như v mới bảo đảm hoạt động bình thường, k fai s?” Ng và vật klq? Đã từng cho rằng sẽ cùng nhau đi đến cuối đời, từng tưởng là đời này ở bên nhau vẫn chưa đủ, đời sau vẫn sẽ tiếp tục sống bên nhau, bây h lại bị phân loại thành người và vật không liên quan. Rõ ràng cô vẫn trong lòng mình, Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, lại cảm thấy rất xa. Tay thả lỏng, anh lạnh lùng đưa tay, dùng bắp tay che mắt mình lại: “Tối qa ngủ k ngon, phiền em kéo màn cửa lại, tôi cần nghỉ ngơi, cảm ơn!” Giọng nói lạnh nhạt cách xa như cả 1 thái bình dương. Gọng kìm trên eo đc giải thoát, Hạ Băng Khuynh khẽ ngây người. Tim như bị khoét 1 lỗ, bị gió lạnh thổi vào. Cô cắn răng, đứng dậy, kéo màn lại. Trong phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, k có 1 tia nắng nào có thể lọt vào. Như là 2 năm trc v, 2 trái tim mỗi cái 1 chỗ. Hạ Băng Khuynh quay ng, rời phòng ngủ. Lúc đến bếp, ngoài cửa sổ đã có mưa tí tách rơi, từng hạt nước rơi lên cửa sổ r lăn tròn xuống, trong không khí có vị ẩm ướt, nhưng là tầng bảo quản phủ lên da thịt, khiến người khác thở khó khăn hơn. Cô mở tủ lạnh nhìn 1 cái, bên trong trống không, đến 1 hạt gạo cũng k có. Khác hoàn toàn với 2 năm trc. Lúc đó vì bản thân k biết nấu cơm, cho nên tất cả đều là Mộ Nguyệt Sâm lo liệu. Anh luôn làm đầy tủ lạnh, cách loại trái cây nguyên liệu, cực kỳ tươi mới. Thở dài, cô tìm ví của mình, đến siêu thị nhỏ trc hẻm mua đồ về. Lúc cửa đóng mở, người luôn giả ngủ trong phòng ngủ cuối cùng cũng lấy tay khỏi trán mình. Mộ Nguyệt Sâm mở mắt, mắt đen k chuyển động nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần, lông mi khẽ động trong bóng tối. 2 bịch đồ lớn, bây h Hạ Băng Khuynh xách 1 cách thoải mái. Cơm thịt sườn, còn có các loài cá nghe nói đầy dinh dưỡng, k quá 2h, đều bị cô bưng lên bàn ăn. “Mộ Nguyệt Sâm, ăn cơm đi.” Cô đi qa, gõ cửa phòng. “Vào đây!” Giọng anh trầm đặc. Hạ Băng Khuynh mở cửa, đèn trong phòng đã mở lên, ánh sáng màu vàng như màu bánh mật rơi lên ng anh, bao trùm lấy nửa ng của Mộ Nguyệt Sâm. Cô ngây ng 5s, sau đó nâng cao giọng: “Tại s a k mặc đồ?” - -------- ----------