“Không có không có, đương nhiên không phải---” Hạ Băng Khuynh nhanh chóng phủ nhận, đứng nghiêng cơ thể nhường 1 chút: “Anh Nguyệt Bạch vào đi!” Mộ Nguyệt Bạch vào phòng cô, để khay lên bàn sách. Quay người, đến bên cô, không báo trước đưa tay ôm eo cô, để khuôn mặt áp lên trán cô. Động tác từ tốn mà nhanh chóng. Tư thế càng thân mật hơn. “Anh Nguyệt Bạch!” Hạ Băng Khuynh ngây người 1 chút, vô thức, tránh khỏi vòng tay của anh, lùi về sau 2 bước. “Hết sốt rồi, xem ra bệnh của tiểu dễ thương đã hết.” Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ với cô, như không phát hiện sự kinh ngạc của cô. “Đúng vậy, bệnh của em khỏi rồi.” Hạ Băng Khuynh ái ngại cười. Lúc nãy đột nhiên anh ôm cô, lại áp mặt lên, thật hù cô 1 phen, bây giờ nghĩ lên, là cô nghĩ nhiều, anh Nguyệt Bạch quan tâm cô mà thôi, không có ý khác. “Đến.” Mộ Nguyệt Bạch vẫy tay với cô: “Anh nấu mì cho em, ngồi ăn 1 tí, anh thấy nãy em không ăn được nhiêu.” “Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh có chút thụ sủng nhược kinh*. *được yêu thích 1 cách đột ngột cảm thấy lo sợ, bất an. Không ngờ anh Nguyệt Bạch lại đích thân nấu đồ ăn cho cô. Nhưng nếu đến không ngờ, Mộ Nguyệt Sâm nấu cơm cho cô không phải càng không ngờ sao, nhưng cô đã chấp nhận rồi, ngược lại không có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Mộ Nguyệt Sâm. 3 chữ này rơi vào lòng cô, như từng lớp sóng, 1 lớp cuồn cuộn chảy, chua xót, mất mát toàn bộ được kéo dài trong lòng. “Sao ngây người rồi?” Mộ Nguyệt Bạch xoa đầu cô. “Uhm---” Hạ Băng Khuynh hồi thần, ngồi xuống, lấy đũa lên ăn 1 miếng. Mộ Nguyệt Bạch dựa bên mép bàn, nửa ngồi nửa dựa, tay thon dài để trên bàn. Hạ Băng Khuynh vừa quay đầu, liền thấy ngón trỏ của anh bị thương. “A, anh Nguyệt Bạch, tay anh bị thương rồi!” Cô buông đũa, kéo tay anh. Anh là nhà làm gớm, tay đối với anh quan trọng như sinh mệnh, bị thương không được. “Không sao, lúc nãy cắt rau không cẩn thận bị cắt trúng.” Mộ Nguyệt Bạch không sao cười, thuận thế lấy tay bị thương sờ mặt cô: “Chỉ cần có thể làm đồ ngon cho Băng Khuynh, 1 chút thương đáng là gì.” Giọng dịu dàng. Ngón tay nhẹ sờ mặt cô, mắt dịu dàng câu hồn. Đầu từng chút áp xuống. Hơi thở ngày càng gần. “Anh Nguyệt Bạch” Trong lòng Hạ Băng Khuynh bài trừ muốn chạy trốn, nhưng bị ánh mắt của anh chặn lại, không động đậy. Mắt nhìn, môi anh rơi trên mặt cô. “Không---, A----” Thời khắc quan trọng, Hạ Băng Khuynh quay mặt đi, dùng sức đẩy anh. Thật sự lực dùng rất mạnh, mà cô lại thon gầy, đẩy 1 cái, không đầy được anh ra, ngược lại khiến mình té ghế. “Em không sao chứ.” Mộ Nguyệt Bạch quỳ xuống đỡ cô dậy. “Không sao, em không sao.” Hạ Băng Khuynh đứng vững, lòng quẫn bách không thể nói. “Sao đang ngồi mà cũng bị té, mông bị té đến chia làm 4 phần rồi.” Mộ Nguyệt Bạch nói đùa, đưa tay vỗ mông cô 2 cái. “Không có!” Biểu cảm của Hạ Băng Khuynh cực kỳ không tự nhiên. Anh Nguyệt Bạch sao có thể vỗ mông cô! “Đúng là nha đầu ngốc” Mộ Nguyệt Bạch thấp giọng cười nhẹ: “Được rồi, không đùa em nữa, ăn mì đi, anh ra đây!” “Được!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, hận anh không ra nhanh lên. “Vậy sáng mai gặp!” Mộ Nguyệt Bạch nhanh chóng lại gần, hôn lên má cô 1 cái, quay người, tự nhiên rời phòng. - -------- ----------