“Anh đúng là nhiều chuyện!” Ôn Tử Tích yêu kiều nói anh 1 câu, liền uyển chuyển đứng dậy. Nam nhân nói chủ đề của nam nhân, Hạ Băng Khuynh cũng không nói vào được. Càng ngồi càng thấy chán. “Tôi đi rửa chút trái cây cho các anh.” Cô mượn cớ chuồn vào bếp. Mộ Nguyệt Sâm nhìn nha đầu vừa trốn khỏi anh, ánh mắt thâm sâu nhìn theo, đợi khi anh thu ánh nhìn lại, mới phát hiện 3 người bạn rất hứng thú nhìn mặt anh. “Thật sự động lòng rồi?” Cố Quân Thụy chéo chân, huyền bí nghiêng qua bên tai anh hỏi. Mộ Nguyệt Sâm cong môi, nhấp 1 miếng rượu đỏ, không phủ định. Anh dựa về sau, để cơ thể rắn chắc dựa vào sofa. “Nhìn ánh mắt không rời liền biết rơi vào bể tình, chỉ là tình yêu cái thứ này, các cậu nói rốt cuộc có tin được không?” Quản Dung Khiêm chân dài lười biếng gác lên bàn, miệng hít thả khói, nói về tình yêu, anh hoàn toàn không tin, cũng như không tin thế giới thật sự có ma quỷ vậy. “Thứ này à, là 1 đức tin, nếu tin sẽ linh!” Ôn Nhã Liên cười thâm sâu. Quản Dung Khiêm gật đầu: “Nói có lí, Nhã Liên huynh nói rất có lí.” “Thôi đi, đối với người đến tên con gái cũng lười nhớ, chỉ biết dùng nửa thân dưới để giao lưu, sợ là phật tổ gặp của vòng đường chạy, cậu còn ở đây giả bộ văn nghệ thanh xuân, tôi nghe đến nhức tai.” Cố Quân Thụy nói Dung Quản Khiêm 1 trận. Dung Quản Khiêm nghe xong không vui: “Cố Quân Thụy hình như cậu không có tư cách nói tớ, hậu cung của cậu còn lớn mạnh hơn tớ, sắp tạo thành 1 đội quân sự rồi, nghe nói gần đây lại chuẩn bị tàn phá 1 đóa hoa tổ quốc, người ta còn luôn miệng gọi cậu là chú, thật là đủ thất đức.” “Các cậu còn không cần khiêm tốn nữa, cần biết, trên thế giới cần phải có 1-2 người mặc quần phục là cầm thú.” Mộ Nguyệt Sâm lắc lắc rượu đỏ, không chậm không nhanh nói. Thần sắc cao lạnh. Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm lập tức im lặng. Ôn Nhã Liên sờ mũi cười lén. Trong bếp. Hạ Băng Khuynh nhìn 4 người đàn ông cười nói, cách hơi xa nhưng nghe được Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm nói chuyện, trong lòng vô thức có sự khinh bỉ. Đây chính là cuộc sống sa đọa của công tử nhà giàu, rượu đỏ, xì gà, eo nhỏ hơn bắp tay, mỹ nữ âm thanh còn nũng nịu hơn trể sơ sinh, tuy đã gặp 2 lần vẫn chưa xuất hiện loại yêu tinh đó, nhưng nghe bọn họ nói cũng biết, bình thường có bao nhiêu sa đọa. Vậy, Mộ Nguyệt Sâm thì sao? Anh cùng bọn họ làm bạn, sẽ cùng họ chơi gái không? Chắc cũng không tránh được. Anh sẽ đối xử với người con gái khác như đối với cô tối qua không. Cứ nghĩ cứ nghĩ, xoài trong tay bị cô cắt thành 2 lỗ rồi. Đợi cô phát hiện, xoài đã nát rồi. Im lặng bỏ xoài vào thùng rác, cô biểu cảm trấn tĩnh lại đi tủ lạnh lấy 1 cái. Chậm rãi cắt trái cây vào đĩa, làm thật đẹp, sau đó bưng ra phòng khách. Đi đến phòng khách, cô để đĩa xuống bàn trà, phát hiện Mộ Nguyệt Sâm không ở. Cô vô thức nhìn 4 phía. “Đừng nhìn nữa, đi thư phòng rồi!” Cố Quân Thụy nhìn ra tâm tư cô, nói cô nghe. Thư phòng! Ôn tiểu thư không phải cũng ở trong sao! Lòng Hạ Băng Khuynh đập thình thịch, bên ngoài thể hiện như không để ý, nhưng tâm tư cô gái nhỏ như vậy là vậy, có giấu, cũng không thể qua mắt được mấy tên cáo già nham hiểm. Nhưng, mấy tên này lại là mấy tên cáo già nham hiểm luôn sợ thế giới không loạn. “Nguyệt Sâm này cũng vào lâu rồi, cũng không biết hai người họ đang làm gì!” - -------- ----------