Hạ Băng Khuynh biểu cảm khổ não: “Cậu đang câu h!” “Câu cái đầu, bổn cô nương là vì thấy cậu còn nhỏ, k gánh nổi chuyện khó, cho nên mới thương cho cô, chăm sóc cậu, chọn cái khó, cậu k biết ơn, đc thôi, áo và quần, cậu chọn!” Tiêu Nhân rất có phong phạm trc nói lý, sau nói tình. “” Trong 1 ngày buộc cởi đồ của 2 nam nhân, đây rốt cuộc là oan nghiệt gì! Hạ Băng Khuynh não khổ não, cô k muốn làm! Tiêu Nhân nhìn Hạ Băng Khuynh mang bộ dạng kiểu gì cũng k muốn làm, nhún vai xua tay: “Nhìn bộ dạng cậu chắc chắn bị anh ta uy hiếp r, đợi ngày sn cậu, uhm, k, thậm chí sớm hơn, cũng có thể là ngày mai, anh ta sẽ nói chuyện của 2 ng cho tam thiếu nghe, đến lúc đó quỳ hát nhạc buồn 1 mình nhé, đến lúc đó tớ phụ trách cầm cây đèn nhỏ cổ vũ cho!” “Tớ k muốn hát!” Hạ Băng Khuynh bi thương thấp giọng. “Vậy cởi đi!” “Cởi thì cởi!” Ép cô quá, da sư tử cô cũng có thể lột. Hạ Băng Khuynh thành công bị Tiêu Nhân kích động, cong lưng, liền cởi áo khoác đen da của Mộ Nguyệt Bạch, bóng tối càng khiến tên khí chất tinh tế như ma cà rồng môi đỏ răng trắng. Anh ta nếu k fai mưu mô, thật sự là nam nhân k tệ. Cởi áo ngoài của anh, 2 cô gái nhìn cơ thể mê người này, đồng thời k có tiền đồ nuốt nước miếng. “Đc r, tớ thừa nhận, chỉ cơ thể mà nói, làm nhỏ* có chút khó khăn!” Tiêu Nhân k đầu k đuôi nói 1 câu. *cái này mình dịch sát câu chữ trong nguyên tác, theo flow truyện thì mình nghĩ là nói làm tiểu thụ =))  “Có thể tạm dừng k quan tâm vấn đề này k!” Hạ Băng Khuynh bất lực. “Đc! K quản! Cậu cố gắng, 1 hơi cởi luôn quần, nhanh---” “K đc nha---” Hạ Băng Khuynh quay sang nhìn Tiêu Nhân: “Lúc nãy cậu nói giúp tớ gánh trọng trách! Lời còn nỏng hổi bên tai tớ, cậu phản lời k chớp mắt k thấy ngại sao?” “Con ranh này---” Tiêu Nhân hít 1 hơi, nhất thời k có cớ nói, chỉ đồ, cô nói: “Cậu tưởng cởi r thì k cần mặc lại s, cậu để anh ta trần truồng, sáng mai dậy, anh ấy sẽ k đoán ra, tớ thấy lát cậu k có dũng khí mặc đồ lại, nhất định đau đầu, bước cuối, tớ giúp cậu!” “Đợi lát chắc k fai nói, cậu tưởng mặc đồ là xong s, chụp xong k cần giấu s, bước cuối để cậu gánh!” Hạ Băng Khuynh đã bắt đc đường giảo biện của cô. Tiêu Nhân bị biểu cảm của cô làm mắc cười, nhịn k đc phì cười: “K fai, đợi lát tớ nói, còn mặc cái mông gì, để hắn trần đi, chúng ta chạy!” Đầu Hạ Băng Khuynh dùng sức cúi xuống. Liền biết con ranh này k đáng tin. “Quên đi--” Cô ngẩng mạnh đầu: “Liều đi, tớ cởi, cậu chỉnh góc đi.” “Đồng chí Hạ Băng Khuynh, cố lên!” Tiêu Nhân dùng sức nắm tay cô 1 cái, lấy máy ảnh, liền chuồn xuống cuối giường. Hạ Băng Khuynh dùng 2 ngón cầm “đạo cụ” để xung quanh Mộ Nguyệt Bạch, 1 trong số đó để kế bên tay, sau đó, cô hít 1 hơi, tim đập như nhảy ra ngoài, thám tính dây nịch của anh. Kết quả. Cái dây nịch chết tiết còn khó cởi hơn của Mộ Nguyệt Sâm. Rốt cuộc tại sao bọn họ thiết kế dây nịch phức tạp như v aaaaaaaa! Cô thử dùng cách đã dùng trên người Mộ Nguyệt Sâm, dùng sức kéo mạnh! Dùng hết sức kéo, nín hơi nửa ngày, đến mặt nhỏ cũng đỏ lên, dây nịch k chút dấu hiệu động đậy, mệt đến cô thở hơi dài, mồ hôi cũng ra.