Mộ Nguyệt Bạch mẹ anh! Bố anh!
Hạ Băng Khuynh thật muốn đập anh 1 trận! Tên này mọi hành động đều thiếu quýnh.
Lúc nãy cô luôn trừng Mộ Nguyệt Sâm, h đổi đối tượng trừng Mộ Nguyệt Bạch, Hạ Vân Khuynh muốn dùng muỗng gõ đầu em mình.
“Cậu có phải trúng tà k?” Tiêu Nhân lo lắng nói.
Quý Tu nói câu lí trí hơn: “Cũng có thể bị bệnh, em đi sờ trán cô ấy xem nóng k.”
Tiêu Nhân lập tức đưa tên lên trán Hạ Băng Khuynh: “Ài, k nóng”
“Tớ k s!” Hạ Băng Khuynh lấy tay Tiêu Nhân ra.
“K s thì chú tâm ăn.” Mộ Nguyệt Sâm mắt lạnh lẽo, lạnh đến toát ra hàn khí, đây là tiến triển cực kỳ k tốt.
Đối với anh mà nói, Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Bạch có bất kỳ hành động nói nhìn vào mắt anh đều k thể tha thứ.
Hạ Băng Khuynh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng, cúi đầu xuống.
Nhưng, Mộ Nguyệt Bạch k muốn ngừng lại dịu dàng nói câu kích thích cô: Đúng đó, chú tâm ăn, ngoan mới tốt.”
Lời này nghe trong tai Hạ Băng Khuynh, như là bỏ thêm dầu vào chảo dầu đang sôi sùng sục.
Dù cho tính cô tốt như thánh mẫu, nhưng cũng k nhịn đc.
Chọc ng khác cũng fai có giới hạn!
Cô sẽ ăn miếng trả miếng.
Đưa chân lên, dùng sức hung hăng đạp qua.
Trên bàn, cơ thể Mộ Nguyệt Sâm chấn động kịch liệt, anh nhịn đau, sắc mặt xanh lè từ từ thả đũa xuống:” Hạ Băng Khuynh---”
Đá sai người rồi!
Sai phương hưởng rồi!
Tiêu rồi!
Hạ Băng Khuynh sợ hãi nhìn Mộ Nguyệt Sâm như hung thần, liền an ủi: “Đừng giận, đừng giận---” Cô gắp 1 miếng thịt bò qua, kết quả đũa quá trơn, thịt văng lên mặt anh, 1 đường rơi xuống áo trắng của anh.
Im lặng!
Im lặng chết chóc!
Cả bàn ng đều im lặng, và trong lòng kêu bi thảm cho Hạ Băng Khuynh, quăng thịt lên mặt Mộ Nguyệt Sâm, còn như chịu chết.
Hạ Băng Khuynh cứng nhắc ở đó, sợ hãi mở to miệng, cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt ngày càng xấu, mặt chuyển động, lại chuyển động.
Đột nhiên, cô thả đũa xuống, nói nhanh: “Em đau đầu, đi trc---”
Cô chạy mới vài bước, Mộ Nguyệt Sâm liền đuổi theo sau, nhéo tai cô: “Đau đúng k, anh trị cho em!”
Dưới ánh mắt đáng thương của m.n, Hạ Băng Khuynh bị Mộ Nguyệt Sâm nhấc lên lầu.
Mấy ng trên bàn chỉ có thể dùng mắt đưa tiễn.
Ai dám ngăn?
“Haha, tùy tụi nó, chúng ta ăn tiếp.” Mộ Cẩm Đình ngại ngùng cười, cố gắng nói.
“Băng Khuynh có bị đánh chết k?” Tiêu Nhân lo lắng cho cô.
Mộ Nguyệt Bạch cười lắc đầu: “Sẽ k, nhiều như đánh nửa sống nửa chết!”
“A, ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm---” Mộ Cẩm Đình cười khó coi hơn khóc, đặc biệt là vợ đang nhéo đùi anh dưới bàn.
Trên lầu.
Hạ Băng Khuynh bị bắt đến phòng, vào phòng tắm.
“Em k cố ý mà!” Cô giải thích.
Nhưng giải thích này thật sự rất yếu đuối vô lực!
Mộ Nguyệt Sâm sắc mặt lạnh lẽo ném khăn cho cô: “Cho e 2 con đường để chọn! 1, cởi quần ra, anh đánh cho mông nát thành 4! 2, tắm cho anh!”
Truyện khác cùng thể loại
410 chương
23 chương
27 chương
61 chương
11 chương
78 chương
25 chương
12 chương