<img alt="" src="https://static./chapter-image/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/277.jpg" data-pagespeed-url-hash=3296356289 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Hạ Băng Khuynh quẫn bách nhận lấy: “Cảm cảm ơn!” Lòng cô cực kỳ cực kỳ căng thẳng còn có tức giận! Mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm có lửa, biết anh gần đây rất mê chuyện đó, nhưng anh k biết coi trường hợp sao, k đc nhất là trên bàn anh, hại cô ăn k ngon. Lông mày Mộ Nguyệt Sâm ẩn hiện nhíu lại. “ Băng Khuynh à, nếu bây h e k ăn đc, thì đừng ăn, lát anh rể nấu mì cho em.” MỘ Cẩm Đình ôn hòa nói. Hạ Vân Khuynh ám khí nhìn em: “Đc rồi, em đừng ăn nữa, em coi em phun như v mọi ng làm sao ăn, em lên lầu nằm đi, hoặc là ra ngoài đi dạo.” “Nhưng---” Hạ Băng Khuynh bĩu môi, nhưng cô đói! “Đừng bĩu môi, nhanh ăn đi!” Mộ Nguyệt Sâm ở bên nhàn nhạt nói. “” K fai anh muốn lần nữa chứ! Lòng Hạ Băng Khuynh thầm trách, cô thật sợ nam nhân này rồi, tuy k biết anh bị dính dây thần kinh nào. “Thầy Quý ăn đi, đừng quan tâm nha đầu điên này.” Hạ Vân Khuynh cười với Quý Tu đã dừng đũa. “Uhm, đc!” Quý Tu thu ánh nhìn Hạ Băng Khuynh, tiếp tục ăn. “Ài---” Mộ Nguyệt Bạch dùng tay vẫy trc mặt Hạ Băng Khuynh:”Sao lại ngây ng r? Nếu muốn thì tiếp tục ăn.” Hạ Băng Khuynh dùng đũa để lên miệng. Cô nhìn rau trên bàn, lại nhìn mặt Mộ Nguyệt Sâm, sao thấy anh lại giống đĩa rau v. Mộ Nguyệt Sâm gân xanh trên trán hiện lên:”Hạ Băng Khuynh nếu k muốn ăn, em rời bàn cho anh!” “Tại s e fai rời, muốn rời anh rời!” Hạ Băng Khuynh tức giận la lại. “E cũng k ăn, ở lại làm gì?” “Hừ--, vậy cũng fai có ng cho em ăn mới đc!” Tiêu Nhân nhìn đến mơ hồ, 2 ng s tự nhiên cãi nhau. Mắt Mộ Nguyệt Sâm càng u ám. Nhưng dần dần, sự u ám tích tụ trong mắt tan đi, lấy bát sạch của mình múc tô canh cho cô, bỏ k ít thịt, đứng dậy để trc mặt cô: “Ăn đi, đừng nghịch nữa!” Lòng Hạ Băng Khuynh ngọt ngào, nhìn mắt anh, cảm thấy hình như có gì k đúng. Thấy Mộ Nguyệt Sâm ngồi xuống, não cô từ từ chuyển động, cô luôn nghĩ là Mộ Nguyệt Sâm vì, bình thường chỉ có anh làm động tác nhỏ với cô, cho nên nếu có ng trêu chọc chân cô, phản ứng đầu tiên cô nghĩ là anh. Nhưng thực tế có khi có ng muốn ly gián. Mắt đẹp nhìn về hướng Mộ Nguyệt Bạch. “Sao nhìn đũa của anh Nguyệt Bạch? Em muốn ăn cái này?” Mộ Nguyệt Bạch đưa đũa đang gắp thịt dê đang ăn nửa, thấy cô k đáp, đứng dậy rộng lượng đưa phần dư của mình đến trc đĩa cô: “Cho em!”