“Tâm hồn em đẹp!”
“K ngờ anh biết nói chuyện như v, tâm hồn em quả thật rất đẹp.”
“Đương nhiên rồi, bình thường mà thôi, càng ngốc tâm hồn càng đẹp, em đã ngốc đến độ muốn nắm không khí rồi, k nghĩ cũng biết, tâm hồn em đẹp cỡ nào.”
“” Mặt Hạ Băng Khuynh xụ xuống: “Mộ Nguyệt Sâm 1 ngày anh k nói móc em k chịu đc s, có bạn trai nào như anh k.”
Cô tưởng anh đổi tính, học cách ngọt ngào rổi, cô thật ngây thơ!
“Bạn trai?” Đáy mắt Mộ Nguyệt Sâm có ý cười ôn nhu: “Cuối cùng cũng đích thân thừa nhận thích anh rồi?”
“Lời này là lời người nói sao?” Hạ Băng Khuynh tức giận.
Cô nếu k thích anh, sẽ đưa thứ quý giá nhất cho anh sao.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô có chút tức giận bĩu môi, nghiêng người xoa mặt cô: “Thật ra anh cũng khá thích em, em xem, em dễ nuôi lại ngốc nghếch, tức giận mặt như bánh bao, nhéo vào cảm giác mềm mại, ngta bắt nạt anh, còn biết bảo vệ, rất đáng yêu!”
Hạ Băng Khuynh hướng về phía anh: “Anh mới giống bánh bao!”
“Đừng dối lòng, nhìn ngang dọc anh đều k giống!”
“Em ngang dọc cũng k giống!”
“Giống!” Mộ Nguyệt Sâm dùng sức nhéo mặt cô thành hình tròn, sau đó nhìn rồi cười phụt ra tiếng: “Hahaha---”
Ông chủ bưng đồ ăn sáng nghe tiếng cười, lại thầy cảnh này, nổi da gà.
Tam thiếu của ông có phải dạo gần đây thần kinh có vấn đề?
Vậy mà lại cười ra tiếng?
Ông chủ ho 1 tiếng, bưng đồ ăn vào.
Hạ Băng Khuynh xấu hổ đẩy tay anh ra, Mộ Nguyệt Sâm là tên hư hỏng!
“Làm món ngon gì chứ chúng tôi, giới thiệu 1 chút.” Mộ Nguyệt Sâm tâm trạng tốt, nở nụ cười với ông chủ.
Ông chủ thấy quái lạ, là ng quen mấy chục năm k thấy anh cười, đột nhiên lại cười với ông, k biết dọa mới lạ.
Ông mở khay ra: “Bánh kem hắc tùng, miến cua phô mai, mì ý, còn có nước ép tôi tự chế, đừng hỏi tôi làm thế nào, bí mật!”
Ông chủ rất có cá tính!
Hạ Băng Khuynh cười với ông: “Cảm ơn giới thiệu.”
“Vừa nhìn là biết cô là thiên thần!” Ông chủ cười thân thiện với Hạ Băng Khuynh: “Hai ng từ từ dùng!”
Ông chủ rời đi, Hạ Băng Khuynh bắt đầu ăn.
Nhìn chỉ 3 món, nhưng vị khiến ng khác kinh ngạc, đặc biệt là bánh kem hắc tùng.
Cô ăn bánh kem, lại động não: “Mộ Nguyệt Sâm, bánh kem này em có thể mua về 1 miếng k?”
“Có thể” Mộ Nguyệt Sâm đáp bình thản, nâng mắt, vừa uống nước ép nói: “Hôn 1 cái mua 1 cm, tự tính.”
“” Mặt Hạ Băng Khuynh liền thất vọng: “Anh nhân cơ hội.”
“Đây đâu gọi là nhân cơ hội, là em muốn ăn, đâu fai anh ăn, em cũng lớn rồi, fai biết, k có công mà nhận là k đc, em muốn gì, phải tự đi lấy, muốn ăn bánh kem, qua đây hôn anh---” Mộ Nguyệt Sâm chỉ mặt mình.
Hạ Băng Khuynh nhìn anh, rất có cốt khí nói: “K ăn đồ ăn hôn mà có!”
“Tùy em thôi---” Mộ Nguyệt Sâm bộ dạng k miễn cưỡng.
Thấy anh thật k muốn mua, Hạ Băng Khuynh đổi kế sách, giả bộ dễ thương kêu:”Mộ Nguyệt Sâm, Nguyệt Sâm, Sâm Sâm, anh Sâm”
Mộ Nguyệt Sâm kiến nghị: “Kêu chồng thử xem, có thể có tác dụng!’
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương