“” Hạ Băng Khuynh nhìn tay trc ngực cô, ngây người nửa giây, xấu hổ đẩy tay anh ra: “Mộ Nguyệt Sâm anh đại sắc lang!”
“Anh chỉ xác định chỗ nào ngứa, chỗ nào k ngứa, anh k thể để sau này mỗi lần không khí đang nồng nàn em liền cười.” Mộ Nguyệt Sâm đầy lí do nói.
“Vậy vậy sao k chạm chỗ khác?”
Mộ Nguyệt Sâm nghe vậy, mắt liền sáng lên, cực kỳ đồng ý: “Nói có lí, chỉ chạm 1 chỗ k đc, nên kiểm tra toàn thân.”
Lời này của anh ý là
Lòng Hạ Băng Khuynh dấy lên cảm xúc k hay, bước chân hướng ra ngoài: “Thời gian k sớm nữa, chúng ta về nhà!”
Đi chưa đến nửa bước đã bị kéo lại, ôm lấy eo, môi nóng ấm dán lên tai cô: “K gấp, kiểm tra xong mới đi.”
“Em k cần!” Hạ Băng Khuynh kháng nghị.
“Đây là chính sự, k đến lượt em!” Mộ Nguyệt Sâm bước ra ngoài, đi vào phòng ngủ kế bên.
Anh để cô lên giường.
“Mộ Nguyệt Sâm, đợi anh kiểm tra xong là nửa đêm, chúng ta có về hay k.” Hạ Băng Khuynh nhẹ bò xuống giường.
“Muốn ở lại qua đêm có thể nói thẳng, đã nói anh sẽ thỏa mãn em.” Mộ Nguyệt Sâm bắt cô lại giữa giường khống chế lại.
“Em k fai ý này!”
“Em ý gì k quan trọng, vẫn là thuận theo tự nhiên, đừng xoay quanh những vấn đề k có ích.”
Anh cởi áo ngoài, ở bên đó xắn tay áo.
Hạ Băng Khuynh lùi về đầu giường, ôm gối, nhỏ tiếng nói: “Em còn đau!”
Động tác cởi nút của Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, nhìn sang cô: “rất đau?”
“uhm, uhm!” Hạ Băng Khuynh gật liền 2 cái.
Mà cô phản ứng quá nhanh, cũng khiến anh xác định đc % cô nói dối rất cao, anh tiếp tục cởi: “Vậy càng nên kiểm tra.”
Hạ Băng Khuynh nghe xong, đầu chui vào gối.
Nam nhân đều là cầm thú!
Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên giường, lật người cô, tay chui vào sâu cổ áo cô.
“Đợi tí---” Mộ Nguyệt Sâm kéo tay anh, biểu cảm nghiêm túc: “Em còn muốn hỏi 1 câu!”
“Túi đen lúc nãy anh để gì?”
“Bất ngờ!”
“Woa---” Hạ Băng Khuynh biểu cảm hưng phấn, sau đó hỏi: “có thể ăn k?”
“K thể!”
“Có thể mặc k?”
“K thể!”
“Có thể chơi k?”
“Hạ Băng Khuynh em đang câu h?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn thấu.
“Hhahah----” Hạ Băng Khuynh cười khoa trương: “Sao có thể, anh tặng quà cho em, em đoán cả đườnvg đi, sớm đã nhịn muốn hỏi anh rồi.”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn tay bị cô áp lấy: “Cho nên cuối cùng nhịn đến h này mới hỏi?”
“Đây, đây là đột nhiên nghĩ đến, ai tính nhiều vậy chứ.” Hạ Băng Khuynh cười haha với anh.
“Em hỏi xong rổi, anh cũng trả lời rồi, có thể lấy tay ra rồi.”
Coi cô còn chiêu vặt gì có thể xài.
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng chớp 2 mắt: “Sinh nhật em chừng nào, anh k muốn biết?”
Mộ Nguyệt Sâm k nói, kiên định nắm tay cô, nới rộng cổ áo cô, mặt đẹp áp lên đồng tử của cô: “Bây h anh chỉ muốn kiểm tra từ đầu đến cuối cho em.”
Biểu cảm của anh tà ác cực kỳ, tay chui vào trong đồ cô.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
305 chương
62 chương