Lần sau, k thể ăn ở đây nữa. Mộ Nguyệt Sâm tính tiền xong: “Chúng ta đi công ty bách hóa dạo tí.” “Anh thật sự muốn mua quà sn cho em sao?” Hạ Băng Khuynh nhìn anh bằng ánh mắt sáng lạ thường. “Cái gì gọi là thật sự muốn mua, đến Mộ Nguyệt Bạch cũng chuẩn bị quà cho em rồi, em cảm thấy, anh ta nên tặng, anh k nên?” Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm nguy hiểm. Nghe anh nhắc Mộ Nguyệt Bạch, liền cảm thấy ám khí thổi bên cổ, đột nhiên sau lưng cô run rẩy. Có cảm giác sắp bị dây thắt cổ. Cô phản ứng lại, liền nói: “Nên, nên, nên mua, anh k tặng em, em liều với anh!” Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm ôn hòa lại tí. Thật ra Hạ Băng Khuynh khá sợ anh như lúc nãy, loại sợ hãi đó, như là sợ 1 ngày nào đó đột nhiên anh k thích cô nữa. Trên đường đến công ty bách hóa, cô bị cảm xúc vô danh đó vây lấy. Tay nắm chặt, lòng mềm nhũn yếu đuối, cô cảm thấy mình trở nên quá yếu đuối, yếu đuối đến 1 ánh nhìn của anh, cũng hủy diệt cô. “Sao k lên tiếng rồi?” Mộ Nguyệt Sâm phát hiện sự khác thường của cô. “Em đang coi cảnh đêm bên ngoài!” Hạ Băng Khuynh thoát khỏi cảm xúc vô danh đó, quay đầu, cười đáp. Cũng k thể nói với anh bản thân vô dụng như vậy. Mộ Nguyệt Sâm đưa tay dịu dàng xoa tóc cô: “Ngốc à, cảnh đêm ở đây có gì xem, sau này, đưa em đi Hy Lạp coi, chỗ đó cảnh đêm mới đẹp.” “Hy Lạp à--- cảm giác rất xa!” “Từ sau khi thế giới có máy bay, cùng trời cuối đất đều có thể đến, em xem, theo anh k những có thịt ăn, có tiền tiêu, còn có thể đi chơi khắp thế giới, có phải cảm thấy ngày càng đáng giá!” “Em chắc k thể nói k rồi.” Cô luôn có ngọn lửa k thích người tự luyến. “Có thể,” Mộ Nguyệt Sâm cong môi cười, nhưng lời anh chưa nói xong, sau đó anh lại nói thêm 1 câu: “Chỉ là hậu quả có chút khó đoán mà thôi.” “Cực kỳ đáng giá!” Hạ Băng Khuynh rất thức thời nói lại. Xe đến công ty bách hóa. Là trung tâm thương mại xa hoa đẳng cấp nhất thành phố s, chỉ là tòa nhà thôi cũng xa hoa hơn trung tâm khác nhiều, càng đừng nói đến những thứ trong đó, tùy tiện 1 món đồ cũng mắc đến khiến người khác hít hơi lạnh. Mộ Nguyệt Bạch có thể mua kim cương xanh lá tặng cô, anh có thể mua cả ngành hàng châu báu, nhưng anh k muốn bắt chước hắn. “Nơi này vắng quá!” Hạ Băng Khuynh nhìn 4 phía, cảm thấy nhân viên tiệm nhiều hơn khách. “Sau khi các tầng lớp đc phân chia và snasg lọc, em cảm thấy còn có bao nhiêu người có thể đến đây mua sắm?” Mộ Nguyệt Sâm ở bên từ tốn nói. “Nói tiếng người!” “Đơn giản tí, đây là nói cho người nhiều tiền đến!” “Đc rồi!” Hạ Băng Khuynh k hỏi nữa! Cô còn k kiếm đc 1 phân tiền, cho nên k có tư cách thảo luận vấn đề này. Ngồi thang máy lên tầng 2, Hạ Băng Khuynh tùy tiện vào xem 1 tiệm, thấy 1 khăn choàng đỏ, cảm thấy cũng đẹp, liền qua đó ờ, lấy lên coi bảng giá, cảm thấy quả thật điên rồi!” “Thích khăn choàng này?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi. “Quên đi, giá này có thể đánh 1 khăn choàng vàng.” “Cho nên e muốn dùng khăn choàng vàng đồng giá? Quàng lên có giữ ấm k?” “” Hạ Băng Khuynh chớp mắt, cảm thấy k thể tiếp tục chủ đề này. “Phụt, hahah---” Sau lưng, truyền lại tiếng cười của 1 nữ nhân, vui tai như tiếng chuông bạc.